Màn đêm buông xuống, những mảng trời tối đen bao trùm lấy nước M. Trong một trại cải tạo, dưới địa lao bí mật, mùi máu tươi xộc lên khiến người ta vừa kinh hãi vừa ghê tởm.
Trong căn phòng kín cuối hành lang, một phụ nữ khoảng chừng hai mươi tuổi đang bị treo trên giá gỗ. Quanh người cô bị quấn đầy xích sắt.
Khuynh Y mở đôi mắt, lờ đờ đảo qua cả căn phòng. Đôi môi nhợt nhạt không có sức sống. Đầu tóc Khuynh Y rối tung lên, cả người toàn là những vết thương. Thậm chí, cơ thể cô còn tỏa ra mùi hương của những những vết bỏng đã lẻn mủ.
Khuynh Y đau đớn nhấc đầu. Toàn bộ người liền đau nhức theo. Lúc này, cô nghe được tiếng người đến liền giả bộ ngất đi.
Cánh cửa căn phòng mở ra, người đến càng ngày càng tiến gần Khuynh Y. Nhưng lạ lùng thay, người này không làm gì cô cả. Chỉ thấy những chiếc xích sắt được cẩn thận gỡ bỏ.
Khuynh Y chậm rãi ngẩng đầu, hiện lên trước mắt cô là gương mặt quen thuộc.
"Bác Thừa Ngôn, anh làm gì ở đây?" Giọng cô yếu ớt.
"Cứu cô." Anh lạnh lùng đáp.
"Tôi không cần anh cứu."
"Cô bị đánh đến thế này rồi còn dám cứng đầu? Nếu không phải vì cứu tôi cô cũng không bị như vậy. Cho nên, tôi chỉ là đang báo ân cho cô thôi."
Bác Thừa Ngôn ngoài mặt như vậy. Nhưng thực ra anh rất lo lắng cho cô. Hiện giờ, trước những gì mà Khuynh Y đã làm, Bác Thừa Ngôn hoàn toàn tin tưởng cô.
Nhưng một người như Bác Thừa Ngôn sao xó thể thanh thục kĩ năng của sát thủ. Ánh muốn nhanh tay tháo dây xích xuống để băng bí vết thương cho Khuynh Y. Nhưng dường như, chuyện đó đối với anh có phần khó khăn.
Khuynh Y thấy vậy có chút buồn cười. Mộ người ngay cả tháo khóa cũng không biết, sao có thể lẻn vào đây dưới tai mắt của Tần Ngọc. Vậy mà anh vẫn liều mình vào đây cứu cô. Nhưng ý nghĩ vừa rồi liền khiến Khuynh Y nảy sinh nghi ngờ.
Đúng vậy, ngay cả kĩ năng tháo khóa cơ bản Bác Thừa Ngôn còn không biết, tại sao hắn lại lẻn vào đây được. Như hiểu rõ ý nghĩ trong lòng cô, Bác Thừa Ngôn lên tiếng giải thích.
"Cô đừng hiểu lầm. Ta hạ thuốc bọn họ rồi. Trong vòng 3 tiếng sẽ không thể nào tỉnh dậy."
Khuynh Y ngạc nhiên, cô không ngờ Bác Thừa Ngôn lại biết trong lòng mình nghĩ gì. Quả không hổ danh là thiên tài. Cũng đúng, một học bá khoa y như Bác Thừa Ngôn sao có thể không biết sử dụng thuốc.
Khuynh Y chỉ lẳng lặng nhìn anh, không nói gì. Khoảng chừng mười phút sau, Bác Thừa Ngôn vẫn còn đang trong quá trình phá khóa. Anh thật sự không biết rốt cuộc là mở cái này ra sao. Khuynh Y hết kiên nhẫn rồi. Cô tự mình thoát ra khỏi đây có khi còn nhanh hơn việc chờ tên này đến cứu.
Bất chợt, cánh cửa căn phòng lại một lần nữa mở ra. Lòng Khuynh Y một lần nữa giật nảy trong lòng. Tim cô như muốn chui ra khỏi lòng ngực.
Lần này bước vào là một người phụ nữ. Dáng người cô ấy cân đối, thậm chí là hoàn hảo. Toàn thân cô mặc một bộ đồ đen bó sát, tôn lên đường cong cơ thể.
"Sherry, chị tới đón em."
Khuynh Y ngạc nhiên. Marry, sao chị ấy lại ở đây?
"Sao chị lại tới đây?" Cô hỏi.
"Còn không phải lo cho em sao? Vì chuyện đó mà khiến bản thân mình thành thế này, có đáng không?"
"Chị không hiểu đâu. Đó là bóng mà trong tâm em. Chỉ khi nào em có thể thay họ báo thù thì mới có thể thoát ra." Đôi mắt Khuynh Y chợt hiện lên tia buồn bã. Ánh mắt xa xăm nhìn về phía trần nhà, đúng hơn là bầu trời sau bức tường đầy rêu xanh.
Mà lúc này, Khuynh Y không hề để ý tới, Marry và Bác Thừa Ngôn trao đổi qua ánh mắt. Hai người họ dường như có vẻ là quen biết. Nhưng không hiểu vì sao, bọn họ lại không thể hiện ra.
"Được rồi. Chị hiểu em đang oán hận những kẻ đó. Vậy thì hãy cứ làm chính mình, có chị ở phía sau ủng hộ em."
"Cảm ơn chị, Marry." Khuynh Y cảm động. Từ khi tham gia vào tổ chức, Marry là người thương cô nhất. Còn những người khác lại dường như sợ cô, không dám đến gần. Khuynh Y cũng không biết lí do vì sao, nhưng cô cũng không nghĩ quá nhiều. Có thể, do tính cách họ vốn dĩ là vậy. Những kẻ mang trên mình cái danh sát thủ luôn tỏ ra lạnh lùng là thế, nhưng sau khi sống chung một thời gian, Khuynh Y thấy họ cũng rất dễ sống chung.
Marry nhanh chóng tháo được dây xích, nhẹ nhàng đỡ Khuynh Y xuống. Cô cẩn thần vén áo lên băng bó vết thương cho Khuynh Y. Nào ngờ, hình ảnh vết thương khiến cho cả Marry lần Bác Thừa Ngôn đều phải nhíu mày.
Da thịt Khuynh Y bị cắt chồng chéo lên nhau, có vài nơi còn bị bỏng nặng. Marry là sát thủ lâu năm, bị tra tấn nhiều lần cũng cảm thấy kinh sợ trước sự dã man này.
Nhưng Khuynh Y chỉ cười cười cho qua. Đối với cô, đau đớn này có là gì. Rồi có ngày, cô nhất định sẽ khiến những kẻ đó phải sống không bằng chết, trả giá cho những gì mà bọn chúng đã làm.
Bác Thừa Ngôn ở một bên nhìn thân hình đầy những vết thương của Khuynh Y mà lòng nhói đau. Nếu không phải tại anh, cô cũng sẽ không như vậy. sẽ không bị thương nhiều đến thế. Trong đầu Bác Thừa Ngôn này ra một ý nghĩ, nhất định sẽ khiến kẻ đánh cô thành ra nhue vậy chịu đau gấp trăm nghìn lần. Nhưng rất nhanh đã bị anh xóa đi. Không phải vì Bác Thừa Ngôn không đau lòng, mà là anh biết, Khuynh Y nhất định sẽ tự mình báo thù. Những kẻ đó, thực sự rất ngu dốt. Tính cách của cô trước nay luôn là vậy.
Hơn nữa, Khuynh Y là ai chứ, cô ấy là người mà không ai có thể động đến. Nên nhớ, thế lực đằng sau cô ấy còn to lớn hơn những gì cô đã biết.