Editor: Doris
Sắc mặt ông Cố càng lúc càng không tốt.
Con Samoyed này đã nuôi ở nhà cũ hơn một năm.
Còn Cố Ngôn chỉ lâu lâu mới đem một ít thức ăn cho chó đến mà nó lại bảo vệ Cố Ngôn như vậy.
Giống y chang cái tính tình của thằng cháu đích tôn này.
Ông Cố bình tĩnh lại: “Được rồi, nếu không phải cô ta thì cháu không cưới, ông sẽ không ngăn cản cháu nữa. Nhưng mà Tô Thất Phu bên đó sợ là sẽ không dễ nói chuyện như vậy.”
Rốt cuộc ông Cố cũng nhả mấy từ ấy ra, trong lòng Cố Ngôn rất vui vẻ nhưng chẳng dám biểu lộ gì: “Chỉ cần ông không phản đối thì tốt rồi.”
Ông Cố khịt mũi lạnh lùng: “Ta đi chơi cờ với bạn, chính cháu tự quyết định đi.”
Cố Ngôn nhìn ông Cố rời khỏi nhà cũ.
Đột nhiên anh cảm thấy có gì đó kéo ống quần của mình.
Anh cúi đầu, thì ra là vật nhỏ đang cắn ống quần của anh, nhìn rất vui vẻ.
Hiện giờ anh đang rất vui nên nhìn gì cũng rất vừa mắt.
Anh ngồi xổm xuống, sờ cái đầu xù lông của nó.
Ánh mắt của vật nhỏ ấy giống như hai hòn ngọc đen láy, ngây thơ và vô tội.
Sờ một lúc khiến nó thoải mái đến mức nheo tít mắt.
Cố Ngôn rứt tay về, chuẩn bị đi về phòng của mình.
Vật nhỏ thè chiếc lưỡi hồng, liếm bàn tay anh.
Cố Ngôn: “….”
Có tin tao sẽ đánh chết mày hay không?
Anh nhíu mày, lộ ra vẻ mặt hung dữ.
Vật nhỏ lập tức lùi về phía sau vài bước, đôi mắt đen láy nhìn anh, còn nghiêng đầu.
Cố Ngôn nhớ đến TÔ Lạc, có một lần cô ấy cũng nghiêng đầu với anh như vậy.
Cố Ngôn thở dài một tiếng, đứng lên đi về phía phòng của anh.
Chợ phía nam.
Tô Lạc vuốt trán: “Mẹ đừng nghĩ nhiều, chúng con đến bát tự còn không biết, hiện tại con cũng chưa nghĩ đến chuyện kết hôn.”
Giang Ninh vừa nghe, có chút vui mừng.
Con gái mình muốn ở bên mình thêm mấy năm nữa, có thể không vui sao?
Tháng 10, Tô Lạc muốn vào đoàn.
Một tháng ở nhà nghỉ ngơi này, cô cũng không rảnh rỗi.
Mời Lâm Phong và A Tình đến ăn bữa cơm, Tô Lạc nói thẳng vào chủ đề, lý do cô mời hai người đến.
Lâm Phong hơi kinh ngạc: “Cô muốn tôi giúp cô sửa kịch bản sao? Chẳng lẽ cô muốn….”
Tô Lạc gật đầu: “Tôi đã mua bản quyền《 Bầu Trời》, muốn mau chóng chuẩn bị tốt phần kịch bản.”
Lâm Phong trầm ngâm một lát, nhìn A Tình một cái rồi mới gật đầu.
Ngày hôm sau, Tô Lạc để Tôn Hoa Hoa liên hệ với Tiêu Vũ, để cậu ta theo Lâm Phong làm biên kịch.
Tiêu Vũ tất nhiên đồng ý.
Một bộ phim có thể bạo hay không đều phải xem diễn viên, đạo diễn, đội chế tác hậu kỳ, mỗi một đoàn phim thì một cái cũng không thể thiếu, đặc biệt là kịch bản.
Kịch bản tốt chính là thứ để một bộ phim hay khởi đầu.
《 Bắc Ngụy Bí Sử 》trở thành một bộ phim nổi tiếng và có ratings cao chót vót thì không thể kể đến kịch bản được đan xen với nhau.
Mà diễn viên, chỉ là thêu hoa trên gấm.
Lâm Phong nhờ vào bộ phim《 Bắc Nguỵ Bí Sử 》, từ một biên kịch vô danh mà trở thanh người đụng vào là phỏng tay trong giới.
Có biết bao nhiêu công ty điện ảnh muốn hợp tác với Lâm Phong, muốn có được kịch bản do anh viết.
Có thể đi theo Lâm Phong học tập, đối với cậu ta có rất nhiều chỗ tốt.
Tiêu Vũ Đã đăng ký một lớp học về biên kịch, tương lai cậu ta sẽ đi theo con đường này.
Lúc ngủ gà ngủ gật thì có người đưa đến một chiếc gối.
Có rất nhiều chỗ tốt nên Tiêu Vũ chắc chắn sẽ đi theo.
Những việc khó đều đã được giải quyết xong, TÔ LẠC dựa vào tài nguyên và quan hệ của Tô Hào, nhét A Tình vào một đoàn phim đang khá nổi tiếng,
- --Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Làm xong những việc này, Tô Lạc nhàn nhã ở nhà với người thân.
Buổi chiều hôm nọ.
“Anh có việc đi qua nhà em, em muốn gặp nhau không?”
TÔ LẠC nhận được tin nhắn, im lặng một lúc rồi trả lời anh: “ Nếu anh đã đến thì gặp thôi!”
Cố Ngôn cong môi, lại trả lời: “Chờ em.”
Tô Lạc thay một bộ quần áo bình thường, xõa mái tóc dài, đội một chiếc mũ lưỡi trai rồi đi ra cửa.
Đi ra khỏi tiểu khu, liếc mắt đã nhìn thấy một chiếc Maybach đang đỗ trên đường.
Chờ Tô Lạc đi qua, cửa sổ xe liền hạ xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai của Cố Ngôn.
Đường nét trên khuôn mặt có chút lạnh lùng, nhìn thấy Tô Lạc, khóe môi anh lại nhẹ nhàng cong lên, đôi con ngươi màu hổ phách cũng có ý cười.
“Anh ăn cơm chưa?” Cô hỏi.
“Anh chưa, em thì sao?” Lúc anh trả lời lại hỏi thêm.
“Em vừa mới ăn.” Tô Lạc mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ: “Đi ăn trước đi!”
Cố Ngôn khẽ cười: “Được, nghe em.”
Tay lái đánh cong, rất nhanh đã biến mất trên đường.
Khách sạn Ngôn Thiên.
Đi vào căn phòng đơn, Cố Ngôn gọi mấy món đặc trưng, sau đó lại đưa thực đơn cho Tô Lạc, hỏi cô muốn uống gì không?
Tô Lạc chỉ nước cam, sau đó cúi đầu lướt weibo.
Cố Ngôn nghiêng người ngắm Tô Lạc một lúc, sau đó cầm điện thoại chụp một tấm ảnh.
Đúng lúc này, Tô Lạc ngẩng đầu lên.
Cô nhìn về phía Cố Ngôn, nhíu mày.
Cố Ngôn phản ứng rất nhanh, vươn một tay kéo cô lại.
- --Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Tô Lạc: “…..” Sao anh ấy có thể ngốc vậy………?
bây giờ mới phản ứng lại, hình như hành động có chút lạy ông tôi ở bụi này.
Mà ánh mắt Tô Lạc nhìn anh, có lẽ khiến cả đời này Cố Ngôn không thể nào quên.
Ăn cơm xong, Cố Ngôn đề nghị ra ngoài đi dạo.
Đèn đường bên ngoài đều đã mở, rất nhiều cặp đôi ăn xong nắm tay nhau đi dạo, dựa vào vai nhau đi một vòng.
Anh nhìn người đẹp ở bên cạnh mình, đang muốn duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô thì…..
Ánh mắt của cô bị một quán ven đường hấp dẫn, vội vã chạy qua đó.
Cố Ngôn đuổi theo, thấy đó là một quầy hàng với các đồ thủ công nhỏ, bày đủ loại các đồ vật độc đáo.
Tính tình Giang Ninh nhã nhặn, lịch sự, bình thường rất thích các đồ thủ công làm từ tranh.
Thấy Tô Lạc nhìn chằm chằm vào một chiếc đèn mây, chắc là sẽ mua tặng cho Giang Ninh.
Ngửi mùi thơm tao nhã của hoa, Cố Ngôn quay đầu nhìn lại người bán hoa rong cách đó không xa.
Một cặp đôi nhỏ dừng chân ở trước quán, nhìn đồng phục thì chắc là học sinh của trường học gần đó.
Chàng trai mua cho cô gái một bông hoa hồng đỏ.
Cô gái cúi đầu nhẹ nhàng ngửi đóa hoa, khuôn mặt thẹn thùng, đỏ như một bông hoa hồng.
Đôi chân dài bước nhanh qua đó, đứng thẳng trước tiệm hoa.
Người bán hàng rong rất sành sỏi, nhìn thấy quần áo và khí chất của Cố Ngôn, liền biết người đàn ông này nhất định không phải người bình thường.
Lại nhìn thấy ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm đóa hoa, vội vàng đứng lên hỏi: “Anh mua cho bạn gái sao?”
Bạn gái, hai chữ này làm Cố Ngôn nhướng mày.
Tâm trạng của anh lúc này đang rất tốt, hiếm khi anh trả lời ai: “Đúng vậy.”
Khi anh lên tiếng, Tô Lạc đứng bên kia nhìn thoáng qua.
Người bán hàng rong theo tầm mắt của anh nhìn qua, nhìn thấy một bóng người mảnh mai, mái tóc dài đến eo, một cô gái cao gầy. Mặc dù ăn mặc rất đơn giản nhưng trên người cô gái này thì thật sự rất đẹp.
Rất nhanh người bán hàng rong đã hiểu được, miệng lưỡi cứ như rót mật vào tai: “Tặng bạn gái thì hoa hồng là tốt nhất. Hoa hồng này nhập khẩu từ Ecuador, hoa lớn, hương thơm, mua mười một bông tặng bạn gái là đại diện cho sự toàn tâm toàn ý, cô gái ấy nhất định sẽ thích.”
Cố Ngôn trầm ngâm một lát: “Có cái gì tinh tế hơn không?”
“Tinh tế?” Chắc là hai người này mới quen nhau, người bán hàng rong lập tức đề cử cho anh một loại hoa khác: “Loại này là Tulip đỏ, đại biểu cho tiếng lòng tình yêu, tương đối tinh tế.”
“Được, loại này đi.”
Gần đây có một trường học và công ty, đa số những người đi dạo đều đang đi học và đi làm trong đó.
Thật hiếm khi có một buổi tối vui vẻ như vậy.
Lòng người bán hàng rong lập tức vui mừng, vội vàng đưa bó hoa.
Ánh đèn đường có chút tối tăm, người bán hàng rong ghé sát vào, vóc dáng người đàn ông to lớn, vẻ mặt đẹp trai, khí chất quanh người không thể tả nổi.
Nhìn kỹ một chút thì hình như có chút quen mắt.
Đầu óc người ấy lanh lẹ nhớ lại, chắc là những người đẹp trai đầu có khí chất như nhau!
“Hình như tôi đã gặp ngài ở đâu rồi ấy nhỉ?”
Người bán hàng rong nói thẳng.
Cố Ngôn lấy ví ra, chẳng nói gì.
Đưa tiền xong liền quay người rời đi.
Trong tay Tô Lạc cầm một chiếc đèn mây, vừa ngẩng đầu đã thấy một bó hoa Tulip đỏ.
Hương thơm nhàn nhạt, thanh lịch, tao nhã. Tuy không bằng mùi hoa hồng nồng đạm nhưng lại có một loại hương thơm êm đềm.
TÔ LẠC rất thích loại hương thơm nhàn nhạt này.
Hai người lại tiếp tục đi dạo, Cố Ngôn ôm chiếc đèn mây, Tô Lạc ôm hoa, lần lượt từng người một bước đi.
Chỉ một lát sau hai người lại gặp một đôi đi dạo phố khác.
Chàng trai mua hai cây kem ốc quế, đưa một cây cho cô gái.
Mặt cô gái đỏ bừng mà nhận lấy kem, nhìn chàng trai một cái.
“Chờ một chút.”
Cố Ngôn nói xong, liền học theo hai người đó mua hai cây kem.
Tô Lạc cắn một miếng, lạnh đến phát run, sau đó lại vui vẻ nhìn xung quanh.
Đã lâu cô không được dạo phố giống người bình thường.
Tô Lạc nở một nụ cười rạng rỡ.
Trong lòng Cố Ngôn còn ngọt hơn cả mật.
Hai người sóng vai nhau đi dạo trên con đường náo nhiệt. Thời khắc đó, cô không phải là nữ diễn viên nổi tiếng TÔ LẠC, còn anh không phải là Cố tổng của tập đoàn Cố thị.
Hai người không mang chút hào quang nào, ở trong biển người mênh mông, giống như một người bình thường.
Một tiếng sau, người đi bộ trên đường đã dần thưa thớt.
Người bán hàng rong lấy điện thoại ra chơi, rất nhàm chán nên bấm vào một tin tức đầu đề, chỉ là xem để giết thời gian.
Ánh mắt nhìn thấy một tấm hình, hình như có chút quen thuộc.
Khó trách…Bảo sao vừa rồi nhìn người đàn ông kia hơi quen mắt.
Thì ra là Cố tổng của tập đoàn Cố thị.
Nếu mà nói ra cũng chẳng có ai tin.
Nhưng mà anh vừa có mua bán với anh ta đó, là Cố tổng đó!
______________