Editor: Ying
Tình cờ nhìn thấy, Cố Ngôn xoay người muốn kéo Tô Lạc bỏ đi.
Song người phía sau cứ không biết điều mà đuổi theo, “Ê, sao vừa nhìn thấy tôi đã quay đầu rồi.”
Gặp phải thằng bạn chí cốt tất không có chuyện gì tốt.
Cố Ngôn có hơi đau đầu đỡ trán, đáp qua loa: “À, vừa nãy không nhìn thấy.”
Ánh mắt Hứa Cận chuyển lên trên người Tô Lạc, tức khắc anh ta hiểu ra.
Sợ là không phải không nhìn thấy, mà tên này cố ý giả vờ như không thấy mới đúng.
Đúng là thằng bạn chết tiệt thấy sắc quên bạn.
Tô Lạc thấy ánh mắt đối phương nhìn cô sáng rực, kế bên còn có một cô gái trẻ.
Dịu dàng điềm đạm, dáng vẻ khiến người khác dễ sinh ra thiện cảm.
Hứa Cận không hề khách sáo, thản nhiên kéo Tịch Nhi tới giới thiệu, “Tôi là Hứa Cận, cô ấy là Thẩm Tịch. Chúng tôi đều là bạn thân của Cố Ngôn.”
Tô Lạc gật đầu, “Chào hai người, tôi là Tô Lạc.”
Ánh mắt Thẩm Tịch lấp la lấp lánh, “Lần đầu tiên tôi được gặp người nổi tiếng sống sờ sờ đấy.”
Tô Lạc: “…”
Cố Ngôn: “…”
Hứa Cận lúng túng hai giây, xoa mồ hôi vô hình trên trán.
Thẩm Tịch nói thêm: “Cô đẹp thật đó.”
Tô Lạc khách sáo đáp lại cô ấy, “Tôi thấy cô cũng rất xinh đẹp.”
“Có thật không?” Sau khi Tô Lạc nghiêm túc gật đầu, hai mắt Thẩm Tiệp cong cong, bộ dạng cực kỳ vui vẻ nói ra một yêu cầu, “Cô có thể chụp với tôi một tấm không?”
Tô Lạc gật đầu, “Được chứ!”
Thẩm Tiệp như một bạn fan nhỏ vậy, được đứng bên cạnh thần tượng nên trên mặt nở nụ cười toe toét, kéo cánh tay cô.
“Chị Tô Lạc, em có thể đăng bức hình chụp chung với chị lên tường nhà không?”
“Ừ…có thể.”
“Thật ạ! Chị Tô Lạc, chị tốt quá đi.”
Vừa nói xong, Thẩm Tịch liền bước lên nắm lấy tay Tô Lạc.
Hai người đi đằng trước, Thẩm Tịch đều tự nói chuyện một mình.
Đôi lúc Tô Lạc có “Ừ” một tiếng, trông Thẩm Tiệp vẫn rất vui vẻ.
Hứa Cận nhìn Cố Ngôn, ánh mắt như muốn nói: Làm sao đây? Vợ tôi bị vợ anh cướp mất rồi.
Đều tại cái tên này, phá hỏng cơ hội anh được tay trong tay vai kề vai với Tô Lạc. Cố Ngôn lạnh mắt nhìn anh ta, “Là tự cậu muốn đi theo.”
Trước giờ Hứa Cận chưa từng thấy Tịch Nhi đối xử nhiệt tình với ai như vậy đấy?
Lần trước anh ta học tuyệt chiêu dỗ dành của Cố Ngôn.
Sau khi quay về, Hứa Cần liền dùng khổ nhục kế, tiếp đến, anh ta phát hiện ra kế này dùng được!
Chẳng những có thể dụ được người đẹp, mà quan hệ giữa anh ta với Tịch Nhi cũng có bước tiến triển vượt bậc.
Khó có được dịp nay anh ta hẹn Tịch Nhi ra ngoài dạo phố tản bộ, cô cũng đồng ý…
Đang muốn học theo cách Cố Ngôn dùng cho Tô Lạc, không biết xấu hổ với Tịch Nhi mà…
Không may thế nào mà gặp được Cố Ngôn đang sóng vai đi dạo phố với một người phụ nữ…
Quen biết mười mấy năm, tận bây giờ anh ta vẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ vì phụ nữ của Cố Ngôn, quả thực rất muốn xem thử bộ dạng lúc yêu đương của anh…
Dưới sự thúc đẩy của lòng hiếu kỳ, anh ta dắt Tịch Nhi đi tới.
Hứa Cận liếc Cố Ngôn, có cảm giác tên này cũng là người cùng cảnh ngộ.
“Đúng rồi, sao Tô Lạc còn chưa cho cậu danh phận thế, hai người…”
Cố Ngôn liếc anh ta, “Mắc gì phải công khai chuyện này? Huống chi, trừ tôi ra, cô ấy không thể thích ai khác.”
Hứa Cận nhìn bộ dạng đắc ý của anh, không nhìn nổi bụm má mình lại, tự nhiên có hơi ê răng, “Cậu tự tin vậy hả?”
“Dĩ nhiên.” Cố Ngôn cười khẽ, “Kiểu đàn ông ưu tú như tôi, rất hiếm.”
Tên này đúng là ảo tưởng sức mạnh, Hứa Cận không khách khí liếc một cái.
Đi sâu vào phố đi bộ, đến khu ẩm thực.
Hai bên đường có đủ các loại món ăn vặt ngon miệng.
Mùi thơm của đồ ăn cứ bay thoang thoảng, làm người ta phải chảy nước miếng vì thèm.
Ngón tay Thẩm Tịch chỉ vào một cái xe hàng nhỏ, phấn khích kêu lên, “Là khoai tây lốc xoáy, chị Lạc Lạc, tụi mình mua cái này nha!”
Tô Lạc gật đầu, cũng lâu rồi cô chưa ăn món ăn vặt đường phố.
Mua xong hai cây khoai tây lốc xoáy, Thẩm Tịch có hơi lúng túng, “Hôm nay em không mang ví tiền theo, chị Tô Lạc, lần sau em mời chị nha.”
Tô Lạc xua tay, “Không sao đâu, tôi cũng muốn ăn.”
Cô đưa cây khoai tây lên cắn một miếng, ngoài giòn trong mềm, có chút tê tê bởi vị cay kích thích và nóng hổi.
Tô Lạc le lưỡi, do cay mà mặt đỏ ửng lên.
Nhưng cô không kiềm lại được sự cám dỗ, lại đưa khoai tây lên miệng ăn tiếp.
Thẩm Tịch nhìn Tô Lạc mỉm cười, cảm thấy chị ấy là một người rất tốt!
Không kiêu ngạo, lại khá dễ gần, đóng phim cũng hay, vậy nên cô ấy không thèm tin mấy bài đăng xàm xí trên mạng.
Trước khi hai cặp tách nhau ra, Thẩm Tịch còn hẹn với Tô Lạc, nói hôm khác muốn mời cô một bữa.
Buổi họp báo bộ sưu tập trang sức mới của Y Lan.
Buổi họp báo này được tổ chức trong nước, mời đến những doanh nhân nổi tiếng, các quý bà, các nghệ sĩ nổi tiếng trong giới giải trí và các phóng viên của tạp chí thời trang.
Tô Lạc được xem như là đại sứ thương hiệu của Y Lan Trung Quốc. Với loại sự kiện này, cô tất phải diện trang phục lộng lẫy để tham dự.
Chu Lộ Lộ mặc một chiếc đầm dài màu xanh nhạt, trông có hơi căng thẳng.
Trước kia cô ấy chưa từng đi thảm đỏ, lúc đối mặt với ống kính máy quay cũng không căng thẳng đến thế.
Vì ở phim trường có diễn sai cũng có thể diễn lại, nhưng bây giờ là phát trực tiếp trên Internet, ở hiện trường còn có vô số các ký giả truyền thông, lỡ có chuyện gì không may là bị đem lên mạng bôi đen liền.
Đối diện với ánh flash nhấp nháy này, nói thật, trong lòng cô ấy rất lo lắng.
“Đừng sợ, không phải có tôi ở đây với cô sao?” Tô Lạc cầm tay cô ấy, truyền cho cô ấy ít sức mạnh.
Những người tham dự đều đi theo cặp nam nữ, phối hợp đi thảm đỏ.
Tô Lạc vốn có nghĩ đến kiếm một bạn nam đi thảm đỏ chung, nhưng sau đó lại gạt bỏ ý nghĩ đó đi.
Trùng hợp lúc đó Chu Lộ Lộ gọi cho cô, than phiền mình chưa tìm được bạn nam nào.
Tô Lạc bàn bạc một chút rồi quyết định hai người sẽ cùng đi thảm đỏ.
Cô dắt tay Chu Lộ, chậm rãi bước đi, cử chỉ tao nhã, vẫy tay rồi tạo dáng trước ống kính truyền thông.
Chu Lộ Lộ dựa theo chuyển động của Tô Lạc, chốc lát sau cô ấy không còn căng thẳng mấy nữa.
Tổ hợp hai cô gái đi thảm đỏ rất mới lạ, thu hút không ít ống kính và ánh nhìn.
“Ồ, cô gái đi bên cạnh Tô Lạc ấy, sao tôi thấy quen quen?”
“Cô ấy là diễn viên nổi lên từ《Bắc Ngụy Bí Sử》- Chu Lộ Lộ, diễn vai Hoa Mộc Lan thì phải.”
Được người kia nhắc như vậy, người vừa đặt câu hỏi vỗ gáy một cái, “Bảo sao tôi thấy quen? Thì ra là cô ấy! Diễn xuất của cô gái này không tồi, các cảnh quay đều là ngoại cảnh, mà lại có thể chịu khổ, nhất định sau này cô ấy sẽ nổi như cồn.”
“Còn phải nói? Nghe nói lúc trước vai diễn Hoa Mộc Lan là của Diêu Tuệ, may mà sau đó đoàn phim xóa bỏ cô ta, nếu không, quả thật đã làm liên lụy tới mấy diễn viên khác.”
“Đúng đấy, là do kỹ năng diễn của Diêu Tệ quá nát.”
“Cô ta còn có kỹ năng diễn hả?”
Nói xong, mọi người đồng loạt cười ồ lên.
Không một ai chú ý tới trong góc có một người phụ nữ sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.
Diêu Tuệ nhìn Tô Lạc đang đi trên thảm đỏ, không kiềm được nắm chặt tay.
Cô ta bây giờ như một bãi bùn lầy ai ai cũng có thể chế giễu và giẫm đạp.
Mà con đó lại trở thành đại sứ thương hiệu của Y Lan Trung Quốc. Lễ phục trên người, trang sức, lớp makeup, đều là của nhãn hiệu quốc tế Y Lan.
Nó xinh đẹp rực rỡ, đứng trên thảm được mọi người nâng đến trời mây.
Diệu Tuệ cũng may mắn có được cơ hội tham dự. Chẳng qua đối với một người bình thường mà nói thì chỗ ngồi là loại hy vọng xa vời.
- --Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Cũng có rất nhiều người bình thường muốn vào xem sự kiện, nên phải giống như cô ta, đứng phía sau các phóng viên truyền thông.
Nơi này, mới là nơi thuộc về bọn cô.
Nhưng, Diêu Tuệ không cam tâm!
Cơ hội rực rỡ xinh đẹp, cơ hội được đứng trên thảm đỏ, trước đó đều là của cô ta!
Nếu như không có Tô Lạc, hôm nay người mặc lễ phục nổi tiếng xa xỉ, người mang những món trang sức quý giá, chính là cô ta.