Editor: Ying
Thời tiết tháng 9, nắng như đổ lửa.
Nóng nực, bực bội.
《Truy Tìm Bí Mật》đóng máy.
Đạo diễn Vu Lỗi tổ chức một bữa tiệc đóng máy, Tô Lạc không tiện từ chối nên phải đi.
Tô Lạc không có hứng mấy, lúc cô đến phòng riêng đã nhìn thấy một số nhà đầu tư của phim cũng đang ở đây.
Có một gã trung niên bụng phệ, cặp mắt to chừng hạt đậu trên khuôn mặt mập mạp liên tục nhìn vào những nữ diễn viên xinh đẹp.
Cuối cùng khi gã ta nhìn thấy Tô Lạc tới, đôi mắt to chừng hạt đậu kia sáng rỡ lên, vội vàng đứng dậy, bưng ly Champagne, “Ù uôi, ngôi sao lớn Tô Lạc đây sao. Gần đây tôi có theo dõi phim《Bắc Ngụy Bí Sử》của cô đó, cô diễn rất tốt, người cũng rất xinh đẹp.”
Tô Lạc cong môi, song biểu tình trong mắt rất lạnh nhạt.
Vu Lỗi rất không thích kiểu này, nhưng ông thân là đạo diễn, không thể không giao lưu hòa đồng, nên đứng lên nói sang chuyện khác, “Trần tổng, tôi mời ông một ly.”
Tô Lạc là người phụ nữ của Cố Ngôn, Trần tổng cũng chỉ dám chiếm tiện nghi bằng lời thôi, “Phim của đạo diễn Vu, tôi thật sự rất thích đấy. Sau này ông có làm đạo diễn cho bộ nào, tôi đều sẽ đầu tư.”
Vu Lỗi khách khí đáp: “Vậy cảm ơn Trần tổng trước.”
Trần tổng giơ cánh tay mập mạp lên, khoát tay, “Chuyện thường thôi.”
Ngay từ khi bước vào Tô Lạc đã cảm giác có một ánh mắt đang nhìn mình.
Cô thuận mắt nhìn sang thì thấy một người đàn ông tương đối gầy, da rất trắng, cặp mắt có mấy phần giống với Trương Hòa.
Là Trương Viễn.
Anh ta gật đầu với cô, sau đó dời mắt đi.
Tô Lạc ngồi vào chỗ của mình, nhìn mấy cái ly đan xen trên bàn rượu.
Vốn là cô có hơi mệt, ngồi nghe mấy lời xã giao khách sáo này mà mém tí nữa ngủ gục.
Cô chăm chăm vùi đầu dùng bữa, thức ăn trên bàn rất đa dạng.
Đợi đến khi cô ăn xong, có vẻ như bọn họ cũng sắp dừng trò chuyện, bữa tiệc đóng máy này có lẽ sắp kết thúc rồi.
“Tô tiểu thư, sao cô chỉ lo ăn thế này. Hôm nay hiếm có dịp mọi người tụ tập với nhau, tôi mời cô một ly.”
Tô Lạc ngước mắt nhìn, không ngờ là gã Trần tổng dâm dê.
Mấy người đang ngồi, trừ các nhà đầu tư thì đều là diễn viên trong đoàn.
Hiếm khi có bữa tiệc đóng máy, bọn cô đã ở cùng nhau bốn tháng. Nếu sau này muốn tụ tập mọi người lần nữa, chắc sẽ khá khó.
Mặc dù cô rất ngại phiền, nhưng ngay thời điểm này cư nhiên sẽ không nói mấy lời gây mất hứng.
“Lát nữa tôi còn có việc phải làm, nên chỉ có thể uống một ly. Tôi kính ông trước.”
Nói xong, cô phóng khoáng uống cạn.
Trần tổng vui vẻ vỗ tay, còn nói thêm: “Một ly sao mà đủ chứ? Ít nhất phải ba ly!”
Vu Lỗi nhíu mày, chuẩn bị ra mặt.
“Tôi uống thay cô ấy.” Trương Viễn bưng ly rượu lên uống một ngụm lớn.
Sau đó lại tự rót thêm một ly, một hớp uống cạn.
Tô Lạc khá ngạc nhiên, Trương Viễn mà lại cản rượu giúp cô?
Hoặc phải nói, anh ta đang lấy lòng cô?
Trương Viễn nổi tiếng là cưng chiều em gái.
Không gây phiền phức cho cô là được rồi, cái người cuồng em gái này có ý gì vậy?
Tô Lạc không nghĩ ra, nên quăng nó ra sau đầu.
Bữa tiệc đóng máy chơi gần ba tiếng mới kết thúc.
Trần tổng lại đề nghị đi tăng hai, tới quán KTV chơi tiếp tí nữa.
Tô Lạc không có kiên nhẫn để đi cùng, nói mình còn có việc quan trong rồi đi về trước.
Mấy người kia có chút ghen tị với bóng lưng rời đi một cách tự nhiên của cô.
Địa vị của người ta trong giới không tầm thường, lại có bạn trai là Cố tổng có quyền có thế làm hậu thuẫn, không ai dám nói cô không đúng.
- --Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Trần tổng nhìn bóng lưng yêu kiều của Tô Lạc, gã chép chép miệng, đúng là một báu vật nha!
“Tô tiểu thư.”
Tô Lạc nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại, “Có chuyện gì?”
Trương Viễn nhìn Tôn Hoa Hoa đi phía sau cô.
Tô Lạc kêu Tôn Hoa Hoa ra cửa thang máy chờ mình.
Rồi quay đầu lại nhìn người đàn ông gầy gò, da trắng kia.
Trương Viễn cất lời, “Thật ra, tôi muốn nói một câu cảm ơn với cô.”
Anh ta vừa mở miệng, Tô Lạc đã ngây người.
Trương Viễn lại nói tiếp: “Bởi vì cô, mà bây giờ Hòa Nhi đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, hiện tại con bé rất nghiêm túc học diễn xuất, có vẻ như dạo này nó rất tốt.”
Tô Lạc hơi trầm ngâm, “Anh nói với tôi mấy chuyện này làm gì?”
“Tôi cũng không biết.” Trương Viễn cười khổ đáp, “Không nói được với ai, nên muốn nói với cô một chút.”
Tô Lạc suy tư, “Sau đó?”
Trương Viễn mỉm cười, ánh mắt trôi đi xa xăm, như đang hồi tưởng lại ký ức nào đó, “Cha mẹ tôi đều rất thích con gái, nhưng cứ lại sinh liên tiếp hai người con trai, về sau mới có em gái tôi. Từ lúc nhỏ, cha mẹ tôi đều rất yêu thương con bé, người làm anh như chúng tôi tất nhiên cũng nâng niu con bé trong lòng bàn tay.”
“Lúc nhỏ, nó vừa ý đồ chơi của người khác, dù nhà không giàu có gì cũng sẽ bỏ tiền ra mua lại.
Chúng tôi cứ nghĩ điều đó tốt cho con bé.
Cũng khiến cho Hòa Nhi nghĩ rằng, trên thế gian này, bất kể nó có làm gì cũng có thể giải quyết bằng tiền.”
Có một hôm nó bắt nạt bạn học, bị trường học đuổi, chúng tôi lại bỏ tiền ém chuyện này xuống.
Cho đến khi con bé gặp cô, còn rơi vào tay cô…”
Nói tới đây, Trương Viễn dừng lại chốc lát, trong mắt như có tia sáng lóe lên, “Thật ra bản tính Hòa Nhi không xấu, là tôi không dạy dỗ nó đàng hoàng.
Nhờ cô, con bé mới hiểu được nỗi đau mà mình đã gây ra cho người khác, không dễ chịu tí nào.