Ráng hỏi mới biết, những năm này chỉ có hai nữ sinh trong trường bị Tôn Phát hại thảm, phần lớn là do công lao của Phương Du Ảnh.
Cô ấy hiểu tính tình của Tôn Phát, khắp nơi ngăn chặn nữ sinh viên tiếp cận hắn, đây mới chính là nguồn cơn tạo nên cái danh “ghen ghét đố kỵ” của cô ấy.
Nếu không phải cô ấy lãnh đạm với Tôn Phát, khéo có người còn buông lời bịa đặt, nói cô ấy có suy nghĩ không nên với anh họ mình.
“Ồ, thế lần này không ngăn cản nữa?” Lâm Uyển trêu ghẹo hỏi.
“Dám lừa tớ, không cho cô ta nếm thử chút bài học, tên tớ viết ngược lại đó.”
Phương Du Ảnh khẽ “hừ hừ” mấy tiếng, nhìn thời gian không sai biệt lắm, đứng dậy tạm biệt.
“Nhớ cậu trai hôm trước đỡ tớ lúc tớ bị ngã không? Cậu ấy tên Lý An Bình, tên ngộ nghĩnh nhỉ? Hôm nay tớ mời cậu ta đi ăn, thời gian không còn sớm, tớ đến trước chuẩn bị, cậu cứ từ từ nhé.”
Không nhắc Lâm Uyển cũng không nhớ, cô gật đầu ra tư thế mời, định ngồi lại nhâm nhi chút cà phê rồi về.
Ai ngờ hai phút sau Phương Du Ảnh quay lại, chỉ chỉ màn hình điện thoại: “Đi cùng đi, cậu ta hỏi cậu có đến không? Dù sao hôm đó cậu cũng có mặt.”
Có cơm ăn miễn phí ngu gì từ chối, Lâm Uyển thu dọn đồ đạc đi theo sau Phương Du Ảnh.
Nơi Phương Du Ảnh chọn là nhà hàng “Hương Cỏ” nổi tiếng với những món ăn truyền thống trong nước, vừa bước vào, không khí cổ xưa ập đến. Đập vào mắt là nội thất và đồ trang trí bằng gỗ, mùi gỗ thoang thoảng hòa quyện mùi thức ăn, Lâm Uyển không khỏi mở miệng khen: “Cậu biết cách chọn quán đó.”
Phương Du Ảnh nhún vai: “Đây là một trong những sản nghiệp của mẹ tớ. Nếu cậu thích, tớ dẫn cậu đi gặp quản lý, từ nay cậu muốn đến đây ăn bao nhiêu cũng được, miễn phí nhé.”
Lâm Uyển nhịn không được chép miệng.
Xem đi, những đãi ngộ này, khi kết bạn với Cố Đoàn Đoàn làm gì có?
Hiểu tầm quan trọng của câu thành ngữ “Chọn bạn mà chơi” chưa?
“Tớ không khách khí đâu.” Lâm Uyển thực sự rất thích không khí ở quán ăn này, vui vẻ đồng ý.
Đương nhiên, cô cũng không ăn chực ăn chùa, tiền tiêu vặt của cô thừa đủ cho cô một ngày ba bữa đều ăn ở đây.
Phương Du Ảnh tủm tỉm cười, cả hai được phục vụ dẫn đến phòng bao riêng.
Cũng là một trong tám phòng Vip duy nhất của quán.
Ai ngờ mười lăm phút nữa mới đến giờ hẹn, mà Lý An Bình đã có mặt rồi.
“Bạn học Lý?” Phương Du Ảnh không khỏi kinh ngạc, Lý An Bình ngượng ngùng đứng dậy, đến bắt tay với Phương Du Ảnh và Lâm Uyển.
“Cảm, cảm ơn hai người mời tôi đến ăn hôm nay, tôi rất vui.” Nói xong, lấy ra hai gói quà, chân tay luống cuống.
Lâm Uyển nhịn cười, chủ động cầm lấy, “Không có gì, cảm ơn cậu.”
Phương Du Ảnh theo sau: “Ngồi đi, nhà hàng này nhiều món ngon lắm, cậu ăn cay được chứ?”
Tối đó, Lâm Uyển ăn đến vui vẻ, mặc dù cô cảm thấy có gì đó hơi sai ở đây.
Tên Lý An Bình này nói chuyện với cô thì bình bình thường thường, sao đến khi giao tiếp với Phương Du Ảnh lại có vẻ rụt rè, e sợ thế?
“Tớ trông đáng sợ lắm à?” Đợi đến khi Lý An Bình ra về, Phương Du Ảnh sờ sờ mặt, cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Lâm Uyển định nói “Không, có đáng sợ gì đâu”, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc và biểu cảm lạnh lùng của Phương Du Ảnh trong gương, sâu kín nói: “Ừ thì, có lẽ cậu di truyền gen của ông ngoại cậu.”
Khuôn mặt của đại tướng Tôn Chí mỗi lần xuất hiện trên báo đều có thể dọa trẻ con mơ thấy ác mộng một phen, hồi còn nhỏ mẹ Lâm còn từng dọa nếu cô không ăn cơm sẽ đưa cô đến nhà họ Tôn chơi, để cô tận mắt nhìn thấy ông Tôn.
Đó là lần duy nhất Lâm Uyển ăn được năm bát cơm, cô nhớ đến tận giờ.