Nữ Phụ Điên Lên Không Dễ Chọc

Chương 17: Bệnh Nhân Tâm Thần




Đại thọ 70 tuổi của Tôn lão gia cận kề, biết ông ấy thích những kỷ vật mang tính lịch sử, Lâm Uyển đặc biệt đến phòng đấu giá, mang về một bộ quân phục cũ mèm được sản xuất vào những năm chiến tranh, thuộc về một người lính cảm tử.

Đời sau của vị lính cảm tử ấy gặp khó khăn, tiếc nuối mang bộ quân phục đi bán đấu giá, vừa hay Lâm Uyển cần, phất tay mua luôn.

Bên phía bán đấu giá đặt bộ quân phục vào một chiếc hộp gỗ, phía trên là kính trong suốt, nhìn có vẻ thần bí mà thiêng liêng. Lâm Uyển hài lòng mang theo hộp gỗ ra về, ai ngờ nửa đường gặp Tôn Phát.

Cái bụng đầy mỡ của Tôn Phát đung đưa lên xuống, dáng vẻ rất vội vàng, một lát sau Cố Đoàn Đoàn cũng xuất hiện, dùng chất giọng chuẩn trà xanh hô lên: “Anh Phát! Đợi em với ~ ”

Lâm Uyển nghe mà rùng mình, tính chuồn êm, bởi vì cô rút ra một định luật, nhân vật phụ mà tình cờ gặp nhân vật chính thì thể nào cũng xảy ra chuyện.

Nhưng trước khi cô kịp chuồn, Cố Đoàn Đoàn đã nhìn thấy cô.

“Lâm Uyển!” Cô ta hét lên, trong giọng nói mang theo ý đe dọa: “Cô đứng lại cho tôi.”

Lâm Uyển nghĩ thầm, tôi không phải con cô, mắc mớ gì cô kêu tôi đứng lại tôi phải đứng lại?

Nghĩ xong, tốc độ dưới chân cũng tăng nhanh, đáng tiếc vẫn bị Cố Đoàn Đoàn đuổi kịp.

“Sao cô không đứng lại?”

Lâm Uyển nhìn cô ta như nhìn con ngốc.

“Vị tiểu thư này, tôi và cô có quen biết nhau à? Cô là bệnh nhân tâm thần trốn trại đúng không?”

Lời này vừa ra, xung quanh có không ít ánh mắt tò mò, chế nhạo ném qua đây.



Cố Đoàn Đoàn tức đến nổ phổi: “Cô kiêu ngạo cái gì! Nói cho cô biết, tôi sắp được anh Phát dẫn về ra mắt gia đình, tương lai tôi sẽ là Tôn phu nhân! Nhà họ Lâm cô, tôi mới không thèm để vào mắt!”

“Chó ngoan không cản đường.” Lâm Uyển “xì” một tiếng khinh miệt, lười đôi co cãi cọ với cô ta.

Ảo tưởng làm Tôn phu nhân? Đừng nói cha mẹ Tôn có đồng ý hay không, bản thân Tôn Phát chắc gì đã đồng ý?

Đúng như cô đoán, nghe thấy lời này của Cố Đoàn Đoàn, Tôn Phát đang chạy như bay vào phòng đấu giá thoáng khựng lại.

Hắn quay đầu nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Cố Đoàn Đoàn, còn muốn tham gia tiệc đại thọ của ông nội tôi thì im cái mồm lại!” Nói xong tiếp tục chạy về phía phòng đấu giá, nào còn dáng vẻ hiền lành ngu ngốc như ngày đầu gặp Cố Đoàn Đoàn?

Cố Đoàn Đoàn bị sỉ nhục, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh.

Nhưng bản tính háo thắng khiến cô ta nhất quyết không chịu để Lâm Uyển rời đi.

“Trên tay cô cầm cái gì đó?” Cô ta vươn tay muốn cưới chiếc túi trên tay Lâm Uyển, lại bị Lâm Uyển hất tay ra.

“Lâu ngày không gặp, mặt cô càng ngày càng dày nhỉ?” Hết giả vờ đáng thương, khóc lóc ỉ ôi xin lỗi, giờ thì chuyển sang dáng vẻ hùng hổ dọa người, bảo sao cô ta học tài chính kinh tế mà chuyển hướng sang làm diễn viên ngay được.

“Cô!” Cố Đoàn Đoàn trừng mắt nhìn cô, lại nhìn thoáng qua bao bì trên túi giấy, hét lên: “Ôi trời, đồ của phòng đấu giá đây mà? Đồ trong đó giá trị không nhỏ đâu, cô mua cái gì thế?”

Lâm Uyển cạn lời, tự hỏi thiên đạo nặn ra vị nữ chính này kiểu gì. Bảo cô ta ngu nhưng mưu hèn kế bẩn của cô ta lại nhiều không kể siết, bảo cô ta thông minh thì những lời nói và hành động của cô ta làm Lâm Uyển không khen tặng nổi.

“Liên quan quái gì đến cô!” Lâm Uyển có chút bực mình vòng qua Cố Đoàn Đoàn, toan bỏ đi.