“Giữa buổi tiệc, một người đàn ông xông vào, nói cô dâu là vợ cũ của hắn, còn đang mang thai con của hắn, không thể gả cho thầy Lục.”
“Cô dâu thì liên tục phủ nhận, dơ tay thề thốt bản thân không quen biết người kia, nhưng người kia có giấy chứng nhận kết hôn, ảnh phía trên đúng là ảnh của cô dâu, chẳng qua trẻ hơn hiện tại nhiều.”
Lâm Uyển kinh ngạc há hốc mồm, còn có chuyện này?
Cô trầm tư suy nghĩ, phải chăng đây chính là ngòi nổ kích thích Lục Bác Văn ngoại tình?
Dù sao, người như Lục Bác Văn không có vẻ gì sẽ làm ra loại chuyện như ngoại tình. Nhưng đương nhiên, ngoại tình là không đúng, lừa gạt thiếu nữ trẻ tuổi càng không đúng.
Lâm Uyển hít sâu một hơi, thăm dò hỏi: “Cậu có cảm thấy thầy Lục đáng thương không? Có… suy nghĩ gì với thầy ấy không?”
Phương Du Ảnh “hả” một tiếng, nghĩ ngợi rồi nói: “Thầy ấy đáng thương hay không không quan trọng, quan trọng là, tớ không cần, cũng không có nghĩa vụ đồng tình với thầy ấy.”
“Cùng lắm chỉ sắm vai một người bạn, tâm sự ở bên khi thầy ấy cần. Nhưng cũng không thể qua lại quá gần, dẫn đến ảnh hưởng cả hai bên.”
“Giống như năm xưa… tớ quá trẻ con, cũng quá bồng bột. Vì muốn tìm kiếm sự thương cảm, nhưng lại không muốn tổn thương lòng tự trọng, kết quả vừa hại mình, vừa hại người.”
“Chuyện của thầy ấy, phải tự thầy ấy giải quyết. Tớ có thân với thầy ấy đến đâu thì vẫn chỉ là người ngoài. Sau lần này… tớ chủ động xin lỗi cha mẹ, đồng thời làm hòa cùng họ. Tớ nhận ra hành động năm xưa của họ không phải là hại tớ, mà là để bảo vệ thanh danh và trong sạch của tớ, chừa cho tớ một đường lui.”
“Thử hỏi, một nữ sinh có quan hệ mờ ám với thầy giáo của mình, sẽ bị nhìn với ánh mắt thế nào? Thanh danh có vết nhơ, liệu có bị loại ra khỏi các cuộc thi lớn mang tính toàn quốc hay không?”
Kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc, cô không ngờ Phương Du Ảnh học một biết mười. Cô vẽ đường cho hươu chạy, ai ngờ con hươu đó chạy đến ánh sáng của đảng luôn.
Phải nhịn lắm, Lâm Uyển mới không bật thốt ra hai chữ: “Thần kỳ!”
Ai bảo trong sách, tác giả thiết kế Phương Du Ảnh là một nữ sinh ngây thơ, chỉ biết cắm đầu chạy theo cái gọi là tình yêu đích thực và công lý chính nghĩa, cuối cùng còn vì tình yêu mà tự tử, dẫn đến Lâm Uyển không thể nào tin tưởng bản thân Phương Du Ảnh được.
Giờ đây cô biết mình nghĩ sai rồi, người thông tuệ như Phương Du Ảnh, đừng nói học một biết mười, bảo cô ấy học một biết hai mươi, năm mươi, thậm chí là một trăm cô cũng tin!
“À đúng rồi.” Thả cuốn sách trên tay xuống, Phương Du Ảnh lấy ra thiệp mời từ trong túi xách, đẩy đến trước mặt Lâm Uyển: “Cuối tuần sau là đại thọ bảy mươi tuổi của ông ngoại tớ, tớ không quen biết ai, đến đó làm bình phong thì ngại lắm. Cậu có rảnh không? Cùng tớ đi đi.”
“Đại thọ của ông ngoại cậu?”
Lâm Uyển mang máng nhớ ông ngoại của Phương Du Ảnh tên Tôn Chí - một trong những đại tướng lập quốc, tên tuổi của ông ấy được truyền đi rộng rãi, báo đài lâu lâu vẫn nhắc đến.
Chờ chút, Tôn Chí, Tôn gia?
Lâm Uyển cười khan hai tiếng: “Tôn Phát không có quan hệ gì với cậu đâu nhỉ?”
“Hả? Cậu nói anh họ tớ?”
Trong lòng Lâm Uyển rên một tiếng “thôi xong”, ngoài mặt không đổi sắc nói: “Thì ra là vậy.”
Phương Du Ảnh vốn là người nhạy bén, suy nghĩ một chút là hiểu ngay: “Cậu lo lắng quan hệ giữa anh họ tớ và Cố Đoàn Đoàn à? Đừng lo, ảnh ngoài mặt giả đò ngây thơ, nhưng trong bụng không biết có bao nhiêu ý đồ xấu. Cố Đoàn Đoàn ở chỗ anh họ tớ, không ăn được quả ngon đâu.”