Nữ Phụ Điên Lên Không Dễ Chọc

Chương 14: Thăm Hỏi




Ngồi nói chuyện với mẹ Lục một lúc, thế mà đã đến giờ ăn trưa.

Cả nhà họ Lâm đứng dậy, định chào ra về, ai ngờ cửa phòng bệnh lại mở ra.

Bước vào là thân hình rắn rỏi, cao gần 1m9 của Lục Diễn.

Hắn thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Uyển: “Uyển Uyển?"

“Lục thiếu.” Lâm Uyển lễ phép chào hỏi, giọng nói lạnh nhạt xa cách: “Tôi và cha mẹ đến đây thăm hỏi Lục Kỷ Đình, cũng sắp đến giờ ăn cơm, phải về rồi. Dì Lục, nhà cháu về trước, chúc Lục Kỷ Đình sớm ngày hết bệnh.”

Nghe đến bốn chữ “sớm ngày hết bệnh”, lông mày mẹ Lục giãn ra, vui vẻ gật đầu.

Nhưng Lục Diễn lại cau chặt mày, trong giọng nói mang theo tia khó chịu: “Em ấy đương nhiên sẽ hết bệnh, phiền chú dì Lâm đến thăm rồi.”

“Không phiền.” Cha Lâm cười nửa miệng nhìn Lục Diễn: “Nhất cậu Lục nhé, mai sau có người gánh vác cho."

Ý mỉa mai rõ ràng này khiến sắc mặt Lục Diễn xấu đi trông thấy, nhưng hắn bây giờ chỉ là cái thùng rỗng kêu to. Cha Lục đương độ sung sức, hắn muốn tiếp quản Lục thị không phải chuyện một sớm một chiều.

Giờ lại có thêm biến cố Lục Kỷ Đình xuất hiện, con đường làm chủ Lục gia của hắn càng thêm trông gai.

Yên vị trong xe, mẹ Lâm bấy giờ mới thở hắt ra, nghĩ lại mà sợ: “Lúc anh nói mấy câu đó… ánh mắt của Lục Diễn giống như con rắn độc, hận không thể giết người.”

Cha Lâm chế nhạo cười: “Tên nhãi con vắt mũi chưa sạch, không thể kiềm chế cảm xúc mà thôi.”



Mẹ Lâm nghe xong, trong lòng cảm thấy nguôi nguôi, nhưng Lâm Uyển không yên tâm được.

Nếu Lục Diễn là nhân vật phụ, hoặc là người qua đường Ất Giáp Bính nào đó, câu này của cha Lâm còn nghe được.

Nhưng hắn là nhân vật chính!

Có hào quang nhân vật chính ở đây, dù hắn là tên nhóc vắt mũi chưa sạch, cũng có thể lắc mình trở thành ông trùm thương nghiệp.

Thấy cô ngẩn người suy nghĩ, mẹ Lâm vỗ vai cô: “Đừng sợ, có cha mẹ ở đây.”

Lâm Uyển giật mình hoàn hồn, nhìn vào ánh mắt kiên định của mẹ Lâm, sợ hãi rốt cuộc tan biến.

“Vâng.”

Đúng vậy, có cha mẹ ở đây, cô sợ gì chứ?

Nhân vật chính thì vẫn là con người mà thôi, chỉ cần là con người, cô có rất nhiều cách xử hắn.

Nghĩ thông suốt, Lâm Uyển nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu hình thành sơ bộ kế hoạch lật đổ Lục Diễn.

. . .

Ngày tháng sau đó coi như yên bình, tất cả mọi chuyện đi vào quỹ đạo, trừ một việc…

“Gì? Cậu thực sự tham gia đám cưới của thầy Lục?”



“Ừ, tớ còn chụp ảnh với vợ thầy ấy nữa.”

Giọng nói của Phương Du Ảnh nhẹ tựa lông hồng, như thể trút được gánh nặng bấy lâu nay.

Lâm Uyển há miệng rồi ngậm miệng, không biết nên nói tiếp thế nào.

Lục Bác Văn đâu có mời học sinh lớp cấp hai đi ăn cưới, dù sao cũng cách xa lâu vậy rồi, cô nghĩ Phương Du Ảnh hẳn sẽ không đi nên bịa chuyện vậy thôi.

Ai ngờ Phương Du Ảnh đi thật!

Còn chuẩn bị quà cưới là một đôi khuyên tai phỉ thúy đắt tiền nữa!

“Thầy Lục có nói gì với cậu không?”

“Thầy ấy nói thầy không nhớ có mời học sinh lớp cấp hai đến, nhưng thầy rất vui khi thấy tớ.”

Cả người Lâm Uyển chết lặng: “Rất vui khi thấy cậu?”

“Ừ, học sinh nào thầy cũng nói vậy mà.” Phương Du Ảnh nhún vai tỏ ra không quan tâm: “Nhưng giữa buổi tiệc gặp vài chuyện không vui, tớ bỏ về sớm, không biết gia đình thầy ấy có ổn không.”

“Ừm, chuyện gì?”

Bản tính hóng chuyện của Lâm Uyển nổi lên, cô dùng ánh mắt mong chờ nhìn Phương Du Ảnh.