Mộ Tuyết từ nhỏ là đứa trẻ ăn mày tội nghiệp. Đôi mắt cô trong trẻo, hắc bạch phân mĩ. Trên đời này ăn mày cũng phân biệt cao thấp. Cô luôn bị bắt nạt. Lúc ấy cô gặp được thanh niên với con mắt ôn nhu dường như có thể nhỏ ra nước hơn nữa là màu xanh da trời. Gương mặt vô cùng tuấn mỹ lộ ra dưới ánh mặt trời, màu tóc cũng đặc biệt vô cùng là màu vàng nhạt, còn có ngón tay thon dài trắng bóc mềm mại nói với cô:” Chỉ khi em cường đại mới không bị bắt nạt”.
Tiểu Mộc cứ như thể trở nên cường đại trở thành người lưu manh. Nữ lưu manh nổi nhất lừa ăn, lừa uống, lừa chính bản thân mình. Cô đánh nhau không biết sống cướp tiền. Tưởng như con người cô chỉ biết cướp biết đánh nhưng về đêm tối cô lại lộ ra phần mềm yếu luôn nhớ tới ánh mắt ôn nhu kia tự nhủ mình phải cường đại.
Trong một lần nổi lòng tốt với người mà cô thành giết mình. Trọng sinh vào nữ nhân béo hơn trăm cân. Cuộc sống hoàn toàn mới. Cô luôn nhớ tới người thiếu niên kia. Câu chuyện là những xâu chuỗi thú vị về cuộc sống mới của cô khi ác nữ gặp xuẩn ngốc khi béo phải giảm cân. Và ý nguyện tìm được ánh mắt cũ . Những đau khổ khi nhận nhầm người những hạnh phúc khi tìm được cố nhân. Tình yêu có thể đổi thay con người. Dù có lưu manh hư hỏng hóa ra cũng là người con gái si tình khao khát hạnh phúc, yêu thương, gia đình.