Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Quyển 2 - Chương 19




Dư Châu đi tiếp, ai đi qua cô cũng sẽ liếc qua hơn nữa còn nhanh chóng nhường đường cách cô một đoạn, một mình cô đã chiếm nửa đường, dù sao cũng không có ai ngăn cản, hơn nữa, sắc mặt cô hiện giờ tuyệt đối không phải là tốt.

Trên mặt còn viết rõ mấy chữ, đừng làm phiền, cô đây đang tức giận.

Đắc tội với một người cực mập mạp, sai lầm lớn nhất chính là khi nào cô ta mất hứng, sẽ thấy giống như một quả cầu lam khổng lồ trực tiếp đập chết người.

Dư Châu không buồn liếc mắt, cứ bước đi đến đường trục chính thì dừng lại, phía trước không xa, Kính Nguyệt Sâm đang nhìn cô, tuy bây giờ có rất nhiều người, nhưng, cô có thể khẳng định người anh ta đang nhìn là cô.

Khuôn mặt quen thuộc, sắc lam của đôi mắt quen thuộc, khuyên tai màu lam quen thuộc, đây là người con trai cô đã nhớ nhiều năm, nếu như không có một câu nói của anh, có lẽ sẽ không có cô của bây giờ, nhưng, vì sao, cảm giác lại không còn như xưa, rốt cuộc là cô thay đổi, hay là anh thay đổi, có lẽ bọn cô đều đã thay đổi.

Cô đến gần, đứng thẳng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn người con trai này, sau đó, nghe thấy từng tiếng hít thở mạnh xung quanh.

“Anh chờ tôi?” Cô nhìn quanh, hơi nâng cằm, cái cằm đầy thịt, đôi mắt híp lại, không có bất cứ chỗ nào được coi là dễ nhìn.

“Cô thông minh hơn tôi nghĩ đấy!” Kính Nguyệt Sâm buông tay xoay người nhìn đối diện với món đồ trước mặt, trong mắt cậu, Dư Châu bây giờ chỉ là một món đồ, hơn nữa còn là một món đồ có kích thước rất lớn.kinh/thue.dien-dan-le';quydon

“Cám ơn.” Dư Châu nhẹ nhàng nhấp miệng, thoạt nhìn, cô đã đoán đúng, quả nhiên anh ta đang đợi cô, nhưng, nguyên nhân là gì, cô sẽ không tự mình đa tình mà cho rằng anh ta đang quan tâm cô, hay muốn lấy lòng cô, trước kia Dư Châu không có bản lĩnh này, bây giờ càng không có, trước kia, đôi mắt xanh như nước biển kia đã từng chấp nhận để một đứa ăn mày bẩn thỉu lọt vào, anh bây giờ thâm trầm, thần bí, nhưng lại cực kì lạnh nhạt vô tình.

Bản chất anh ta thay đổi hay cho tới bây giờ cô đều chưa bao giờ hiểu được, trí nhớ vẫn dừng lại thời gian đó, vẫn là con mắt xanh đó, sạch sẽ như khoảng trời không kia, ấm áp hiền hòa như biển xanh nhưng biển xanh bây giờ lại tràn đầy going tố.

“Em còn thích tôi không?” Kính Nguyệt Sâm khép hờ đôi mắt, khóe môi cong lên một độ hoàn mỹ.

Dư Châu hơi sửng sốt, chần chừ, sau đó cứng nhắc gật đầu một cái, cô yêu mến, bởi vì, anh trước kia đã cứu cô, cô yêu, cô không thích anh bây giờ, nhưng, nói toạc ra, vẫn là một người, cho nên, cô vẫn thích.

“Nếu tôi muốn em giúp tôi một việc, em có đồng ý không?” Nhìn ra cảm giác nơi đáy mắt Dư Châu, quả nhiên, cô ta vẫn như vậy, ai đã nói cô ta thay đổi cứ, một chút cũng không khác trước kia.

Cũng phải thôi, cô ta là Dư Châu, mà cậu cũng chỉ cần cô ta là Dư Châu, để sử dụng được, Kính Nguyệt Sâm, chính là ngôi sao của cô. Bất kể là cô trước kia, hay bây giờ cũng đều như vậy.

Phút chốc, trước mắt cô như hiện ra một mảnh ánh sáng màu bạc, nhớ lại lời nhắc nhở của người con trai mang mặt nạ đó, đừng đến gần Kính Nguyệt Sâm, cũng đừng vì cậu ta mà làm bất cứ chuyện gì, cô không biết tại sao anh ấy lại nói cho cô những lời cảnh báo như vậy…Lời nói. Cô muốn nghe anh ấy, hay là muốn nghe Kính Nguyệt Sâm, có lẽ hơn hết chính là lời của bản thân cô.

Cô không thích hồ ly, bởi vì rất lãng phí thời gian vòng vèo với họ, có điều, phía sau là gì cô rất phân vân, trực giác nói cho cô biết người con trai đeo mặt nạ kia chắc chắn sẽ không hại cô, bởi vì, dù chỉ mấy lần nhưng anh luôn giúp đỡ cho cô, mà Kính Nguyệt Sâm hoàn toàn căm ghét cô, muốn cô làm chuyện gì, cô có thể làm chuyện gì cho anh ta chứ.

Ngón tay đụng phải viên đá đeo trước ngực, trong tay truyền đến cảm giác mát lạnh ôn hòa, cô nhẹ nhàng chớp hàng mi đen nhánh, dưới ánh mặt trời lộ ra chút trong suốt sáng ngời.

Coi như vì, nụ cười trước kia, cũng vì vật anh ta đã tặng cô trước kia.

Cô nhìn Kính Nguyệt Sâm, khuôn mặt thân quen kia, bắt đầu từ khi nào đã trở nên thật lạ lẫm.

“Em đồng ý.” Cô hơi nheo mắt lại, không hỏi nguyên nhân, cũng không hỏi anh ta muốn cô làm chuyện gì, chỉ cần anh ta muốn, vậy, cô sẽ cố gắng làm được, cho dù hy sinh tất cả.

Bởi vì, đây là người anh trai thuở ấu thơ của cô.

Ngón tay phì phì đặt sau lưng, đầu ngón tay chạm vào nhau, lại cảm thấy lạnh như băng, cô thở ra một hơi, dường như có thể nhìn thấy hơi thở đông thành hơi thoát ra. Mùa đông sắp tới sao, vì sao, lại lạnh như vậy.

Khóe môi Kính Nguyệt Sâm cười lạnh lùng, bàn tay vẫn luôn đặt trong túi áo, sau đó từng bước lại gần Dư Châu, trong nháy mắt chưa kịp nhìn rõ, vươn tay, khớp xương rõ ràng ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô.

“Em sẽ không để tôi thất vọng, phải không?” Đôi mắt nhìn cô chăm chú, giống như thôi miên, con ngươi màu xanh lam lại lộ ra loại lạnh nhạt trời sinh, cô như bị đẩy vào trong khoảng trời băng tuyết, cô đến đây để nhìn thấy anh ta bây giờ chính là người thiếu niên trước kia của cô hay sao?

Nhắm hai mắt lại, cô lại gật đầu, cô sẽ không để anh thất vọng, vĩnh viễn không.

Kính Nguyệt Sâm buông lỏng tay, phía sau là khoảng trời xanh thăm thẳm, quần áo trắng, ánh mắt xanh biếc, tràn ngập mị hoặc, ngay cả ánh mặt trời cũng không xua tan đi được chút lạnh lùng nào trên người anh ta, đôi mắt lạnh lùng không mang theo chút hơi ấm, dường như chỉ cần mở ra là có thể đóng băng thứ lọt vào mắt anh ta.

Trong nháy mắt mới qua vài phút, cô lại cảm thấy cái lạnh từ người thiếu niên này đã lan sang khiến toàn thân cô thẩm thấu cái lạnh. Bàn tay sau lưng cô nắm chặt hơn, vẫn cố nhịn xuống loại lãnh ý bất ngờ bủa vây này, còn có cảm giác âm mưu bên trong.

“Cô gái ngoan.” Kính Nguyệt Sâm mỉm cười, giống như mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành, có điều, nếu nhìn vào ánh mắt anh ta, lại cảm thấy như đang bị tù tội nơi Bắc cực lạnh nhất.

Dư Châu cúi đầu, môi mấp máy, kỳ thật, cho đến bây giờ cô cũng không phải là một người con gái ngoan, một tên côn đồ, nếu như ngoan ngoãn, vậy, cô không có khả năng sống được đến bây giờ, anh ta không biết cô, chưa bao giờ biết, bởi vì, cho đến tận bây giờ anh ta cũng chưa từng cho cô cơ hội nào.

Anh quên cô, mà cô lại chưa từng quên. Nụ cười của anh, đôi mắt của anh, dáng vẻ của anh, toàn bộ đều nhớ.

Giọng nói như ma chú vang lên bên tai, còn cô như bị trúng phải chú ngữ ma quỷ, đứng lặng nơi đó nghe lời, cơn gió thổi qua, đôi mắt cô cũng không hề chớp, thời gian như bị đóng đinh.

Giọng nói của anh ta dường như đã mang cô tới địa ngục, cũng có thể khiến cô, vạn kiếp bất phục.

“Tôi muốn biết, vì sao nhất định phải là tôi?” Nửa ngày sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình, tiếng nói khẽ khàng, còn có chút mê man không nói nên lời.

Tại sao là cô, nếu cô.