Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Quyển 2 - Chương 36




Nắm viên đá chặt trong tay, cô đang lựa chọn, có phải chỉ cần cô rời đi thì có thể tự tay trả lại vật này cho anh không, từ nay về sau, cô sẽ không còn thiếu nợ anh nữa. Dùng hiện tại cô cực kì quý trọng này đổi lại, quả thật sẽ không còn thiếu nợ nữa.

Chỉ là, không nỡ, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, cuối cùng vẫn đặt viên đá vào trong, những năm gần đây cô nhận ra quan trọng nhất là kiên trì, cho nên, cô nghĩ, cô không thể trả lại cho anh được.

Có lẽ, anh đã sớm quên từng cứu một đứa nhóc ăn mày bẩn thỉu, cũng có lẽ, anh cũng đã làm vô số điều như vậy với những người khác, nhưng, đối với cô mà nói, thứ cô có, chỉ có những điều này.

Tưởng niệm, chờ mong, hạnh phú, tất cả đều là vô ích.

Cô ngẩng đầu, hai mắt sáng long lanh, dường như còn nhiều hơn chút lệ cay, thật ra, cô rất muốn khóc to một trận, chỉ là, cô khóc không ra nước mắt mà thôi.

Thứ như nước mắt, đối với cô mà nói là một thứ vô cùng rẻ mạt cho nên, cô không khóc.

Chỉ là, không khóc ra không có nghĩa là cô không đau khổ.

Sự khác biệt đó, có lẽ khi khóc ra được sẽ bớt thống khổ hơn chăng.

Bên ngoài cửa, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng khóc đứt quãng của Hứa Nhu, cô nắm chặt hai tay, con xin lỗi mẹ, người luôn thật lòng đối tốt nhất với cô cũng bị cô làm cho thất vọng rồi.

Cô dùng sức lau khóe mắt, có điều, hai mắt vẫn mơ hồ, bàn tay khô ráo, quả nhiên, lệ vẫn không chảy ra.

Bên ngoài, Hứa Nhu không ngừng kéo quần áo Dư Phẩm Thành, lắc qua lắc lại. Đầu Dư Phẩm Thành đã muốn ngất đi, hơn nữa nhìn hai mắt khóc đến sưng đỏ của vợ, quả thật khiến ông không biết phải làm gì bây giờ.

“Phẩm Thành, đừng giam Dư Châu nữa được không, con bé đã ở trong đó một ngày một đêm rồi, tại sao lại bắt nó ở đấy, con gái chúng ta làm sai chuyện gì sao, nó chỉ có chút bướng bỉnh trẻ con mà thôi, thật sự không phải là người xấu, thật đó.” Hứa Nhu rớt nước mắt nói, toàn bộ lại rơi trên quần áo Dư Phẩm Thành.

“Tôi biết, con bé sẽ nhanh chóng được ra ngoài thôi.” Dư Phẩm Thành bất đắc dĩ an ủi vợ, có điều, ông nhìn cánh cửa đóng chặt kia không giấu nổi tiếng thở dài.

Rất nhanh, rất nhanh thôi, là một khái niệm mơ hồ, chính ông cũng không biết rõ được.

Châu Châu bây giờ thật sự gây ra chuyện lớn rồi, nhà Kính Nguyệt đã bắt đầu dùng chuyện này làm khó nhà ông, chỉ rõ Châu Châu gây hại cho nữ sinh kia, mà Kính Nguyệt Sâm lại nhận định với gia đình đó là nữ chủ nhân tương lai của nhà Kính Nguyệt, đây đúng là một cái cớ rất tốt, khiến cho ông khó phần phản bác lại được.

Vì vậy, ông cũng đang rất đau đầu, ông cũng đang hết cách, muốn đưa Châu Châu đi, chỉ cần đưa con bé đi khỏi đây bây giờ, cũng không phải muốn trừng phạt gì mà đang cố bảo vệ con bé, nếu như bị nhà Kính Nguyệt Sâm tìm thấy, trừng phạt không chỉ là đối mặt với một trường học, một học sinh, mà còn là chủ nhân tương lai của nhà Kính Nguyệt.

Con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, vậy là lại bị lợi dụng hết như vậy.

Ông cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi vợ, có lẽ chỉ còn biện pháp này để ngăn cản tất cả rủi ro, chỉ cần, nữ sinh kia thừa nhận mọi việc không hoàn toàn do Dư Châu làm, do tự nó không cẩn thận, vậy may ra Dư Châu mới có cơ hội chuyển mình, nhưng, sợ rằng không dễ dàng như vậy.

Lại là một tiếng thở dài.

Dường như, thời khắc bình yên này, sắp bị phá vỡ hoàn toàn.

Dư Dịch nhìn cha mẹ trong phòng khách, sắc mặt khẽ tối lại, sự việc đã bị truyền đi. Cậu gian nan bước về căn phòng của mình, bước đến trước cửa phòng Dư Châu lại dừng lại, tay đặt trên khóa cửa thật lâu cũng không muốn buông ra.

Châu Châu, hận anh đi. Xin lỗi em, anh nhất định phải làm như vậy.

Rút tay lại, cậu đi nhanh về phòng mình, chưa bao giờ cảm thấy chỉ bước đi thôi cũng nặng nề như vậy.

Trong trường học không ngừng bàn tán về chuyện của Thẩm Vũ Âm và Dư Châu, dù hai người bọn họ đều không xuất hiện ở trường, nghe nói Dư Châu đã bị người nhà họ Dư giam lại, Thẩm Vũ Âm thì hôn mê chưa tỉnh.

“Quả nhiên là người ác độc, không những cô ta béo mà còn xấu xa, hư hỏng như vậy.” Một đám người tụ tập lại với nhau, bắt đầu kể xấu về sai lầm của Dư Châu.

“Đúng vậy, lòng dạ thật đen tối, trước kia cô ta cũng thường xuyên gây khó dễ cho Thẩm Vũ Âm, bây giờ còn đánh bị thương, trên đời này sao lại có người độc ác như vậy.”

“Cô ta thật xấu, hẳn nên xuống địa ngục mới phải. Cô ta…” Các nữ sinh khác nói tiếp, chỉ có điều, giọng nói không khỏi ngừng lại.

Một đạo ánh mắt không ngừng nhìn qua chỗ cô, khiến cho cô trên dưới đều cảm thấy sợ hãi, khó chịu vô cùng. Đây là loại cảm giác gì chứ, vì sao người khác đều nói thì không bị, đến lượt cô lại gặp phải chuyện như vậy.

“Trình Vũ, Tiểu Âm của cậu bị thương thành như vậy, cậu có phải cảm thấy con bé mập đó không còn thuốc nào cứu được nữa không, nó nên bị ném đi làm ăn mày mới phải.” Có người vẫn không nhận ra, vô tri vô giác bước đến gần nam sinh cao gầy đó, không nhận ra ánh mắt như muốn ăn thịt người của cậu ta.

“Phải không?” Trình Vũ đẩy kính mắt lên, nhìn những kẻ từng ngu ngốc như cậu trước kia, đột nhiên, lại cảm thấy vô cùng chán ghét.

“Đương nhiên rồi.” Nữ sinh dùng sức gật đầu một cái, thân là người đứng đầu đội hộ vệ của Thẩm Vũ Âm, đương nhiên nơi nguy hiểm phải xông pha đầu, tốt nhất trực tiếp bóp chết Dư Châu kia đi, nếu như, cậu ta có thể.

“Có điều…” Trình Vũ nhếch môi, cảm giác lành lạnh bủa vây.

“Cái gì?” Nữ sinh dừng bước, luôn cảm thấy cậu ta hôm nay thật lạ lùng, mà nữ sinh vừa nói bị Trình Vũ nhìn chằm chằm nói không hết câu lại không ngừng kéo tay áo cô, cô vẫn không hay biết gì cả.

“Tôi cảm thấy, cô mới thích hợp đi làm ăn mày.”

Cậu nói xong, rời đi nhanh chóng, không để ý đến khuôn mặt biến sắc của nữ sinh kia, sau đó, cậu nghe thấy tiếng khóc truyền đến, cậu khinh thường nhếch môi, nếu là lão đại nhà cậu, chắc chắn cô sẽ không khóc, mà dẫm một phát ngay lên mặt cô ta.

Nghĩ đến Dư Châu, mặt cậu không tránh khỏi ảm đạm đi vài phần, lựa chọn, thật sự khiến cậu vô cùng khó xử.

Phải làm như thế nào, cậu thật sự không thể lựa chọn.

Bên ngoài phòng bệnh trường học, rất nhiều người đang đứng quanh, Gia Dật, Tả Tư Viêm, còn có Dư Dịch đứng đó, Kính Nguyệt Sâm lạnh nhạt mang theo ưu nhã, nhìn người đang nằm bên trong, ngất lâu như vậy, có lẽ cũng đã tỉnh lại rồi.