“Tôi… có cần phải uống thuốc không?”
Câu nói phá tan bầu không khí xung quanh. Trên gương mặt Hoắc Thừa Cảnh cũng vì thế mà trông rất u ám. Bàn tay cầm chiếc nĩa trên bát cơm theo đó bất giác siết chặt.
Trước đây quả thực, sau mỗi lần như thế hắn đều bắt cô phải uống thuốc. Sớm đã thành thói quen. Nhưng lần này lại khiến hắn cảm giác bản thân sai trái vô cùng.
“Không cần, và sau này cũng sẽ không cần.” Thì ra trước đây, hắn làm nhiều thứ tệ hại đối với cô đến vậy.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn cô gái nhỏ, liền đứng lên lại gần về phía cô. Hữu Quyên chẳng hay người đàn ông bực như thế nào, bởi cô chỉ nghĩ đó là việc cần thiết.
Cho đến khi Hoắc Thừa Cảnh tiến lại càng lúc càng gần, bất ngờ lập tức ôm cô gái nhỏ vào lòng. Cái ôm chặt nhất thời khiến Hữu Quyên chẳng thể rõ ràng.
Lồng ngực Hoắc Thừa Cảnh rất ấm áp, nhưng mà dường như động tác của người đàn ông có chút run nhẹ.
“Tôi xin lỗi.”
Hắn không nghĩ những việc hắn làm ra, lại khiến cho bản thân cô thành một thói quen như thế.
Hữu Quyên mặc dù không hiểu, nhưng cảm nhận rõ cơ thể người đàn ông run lên. Cô muốn ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt có lỗi ấy.
Mặc dù Hữu Quyên giận dỗi hắn là thật, nhưng hành động người đàn ông giờ phút này khiến cô không thể tiếp tục. Thế là bàn tay nhẹ chạm vào lưng hắn, vỗ vỗ như an ủi.
Để thoát khỏi việc này, Hữu Quyên lại nghĩ đến chiếc vòng cổ. Cô nắm lấy bàn tay người đàn ông, rồi chỉ vào chiếc vòng.
“Anh mua cho tôi sao.”
Hoắc Thừa Cảnh lúc này mới ngưng, nhìn chiếc vòng cổ như phát sáng trên chiếc cổ trắng ngần. Đêm qua khi cô mệt mỏi thiếp đi, hắn đã đeo lên.
“Tôi mua cho em.”
Nói đoạn, đưa tay chạm vào. Lại nhìn gương mặt nhỏ.
“Chỉ cần là em muốn, bất cứ thứ gì. Tôi cũng sẽ cho em.”
Câu nói cứ thế vang lên, căn phòng có khá nhiều người hầu đứng. Từng câu từng chữ đều lọt vào tai nhưng bọn họ vẫn luôn đứng rất nghiêm trang.
Vậy là nơi đây sắp có nữ chủ nhân rồi.
…
Quản gia Thịnh lần nữa gọi điện cho Hoắc lão gia, kể về chuyện đứa cháu trai duy nhất ông yêu quý đã vì một người con gái mà vào bếp tự tay nấu món ăn.
Phải nói là, trước giờ Hoắc Thừa Cảnh chưa bao giờ đụng vào những việc này.
Thế là Hoắc Kình Thiên cuối cùng không thể chịu được, liền cho người đến nơi làm việc của Hoắc Thừa Cảnh.
Trước đó ông đã nghe qua việc Hữu Quyên được Hoắc Thừa Cảnh cho làm trợ lý riêng. Tư tưởng ông không nhiều, nhưng với một người phụ nữ chưa từng đi học như cô thì làm sao mà có thể giúp gì được Hoắc Thừa Cảnh.
Thật là hồ đồ.
Sự xuất hiện đột ngột của vị chủ tịch trước khiến người nơi đây không khỏi bất ngờ. Ngay khi gặp đều đồng loạt cúi người chào một cách kính trọng.
Dù đã rời thương trường lâu, nhưng tất cả vẫn luôn dành một sự kính nể nhất định.
Trước Hoắc Thừa Cảnh, Hoắc Kình Thiên đã ở trên đỉnh người người ngắm nhìn. Bao nhiêu sự cám dỗ đều có thể vượt qua. Tầm ảnh hưởng của ông không hề nhỏ một chút nào.
Hoắc Kình Thiên trực tiếp đi lên phòng của Hoắc Thừa Cảnh, theo những gì ông biết Hữu Quyên luôn ở tại nơi đó. Nhưng khi mở ra lại chẳng thấy bóng hình ai ngoài Hoắc Thừa Cảnh đang làm việc.
Hiển nhiên Hoắc Kình Thiên không vào vấn đề, ông vẫn ngó nghiêng xung quanh. Sau cùng khẽ ho khan.
“Nữ nhân đó đâu rồi.”
Hoắc Thừa Cảnh nhìn người ông của mình, hiểu được phần nào đến đây. Dù gì thân phận Hữu Quyên cũng khá nhỏ bé, không tránh khỏi việc để cô bị người trong gia tộc phán xét ít nhiều. Cả Hoắc Kình Thiên không là ngoại lệ.
Cho dù hắn có thể bảo vệ cô, nhưng vẫn muốn để Hữu Quyên tìm hiểu gầy dựng mọi thứ. Khi đó chẳng ai có thể mà bắt bẻ.
Đó là lý do hắn muốn đưa cô theo khi hắn làm việc.
Chước Vũ khi này chứng kiến từ đầu đến đuôi. Cũng là người được Hoắc Thừa Cảnh giao bảo vệ cô. Nên đối diện với câu hỏi này, cậu liền thay mà trả lời.
“Cô ấy hiện giờ đang làm việc thưa Hoắc lão gia.”
Vừa nói vừa mở màn hình chiếc laptop. Bật lên một đoạn camera nhỏ quay một cuộc họp. Nếu nhìn kĩ, người đang thực hiện cuộc thuyết trình có gương mặt tương đối quen thuộc. Chỉ có điều cách ăn vận đã thay đổi. Phong thái không khác gì một nhà gia giáo.
Hoắc Kình Thiên nhìn kĩ, đến khi nhận ra đó là Hữu Quyên thì ngạc nhiên. Nhưng ông vẫn muốn chứng thực bằng mắt.
Thế là Chước Vũ lập tức dẫn Hoắc lão gia theo đến một căn phòng nhỏ. Cửa kính trong suốt, bên ngoài tấm rèm khe vẫn hiện rõ những người bên trong. Hoắc Kình Thiên cố mà nhìn vào bên trong.
Đến khi xác thực, bản thân cũng không tin được rằng nữ nhân đó với nữ hầu trong biệt thự là cùng một người.
Mà Hữu Quyên đứng ở trung tâm trình bày vấn đề một cách lưu loát, tất cả ở dưới đều đang tập trung lắng nghe. Chẳng ai có bất kì ý kiến gì.
Nữ nhân này, xem ra cũng không tệ.
Chỉ trong một thời gian gần như hai tháng, đã thay đổi đến như vậy.
Sự xuất hiện đột ngột của Hoắc Kình Thiên, hơn nữa còn dừng tại phòng làm việc của nữ trợ lý chủ tịch khá lâu. Lần nữa dấy lên không ít lời bàn tán của nhân viên tại tập đoàn.
“Đây rõ ràng là đang xem xem cháu dâu như nào mà.”