Cố kiềm nén dục vọng đang muốn khơi mào. Bàn tay nhẹ nhàng khều khều cô gái nhỏ. Hữu Quyên trong giấc ngủ bị làm phiền, gương mặt cau có thấy rõ.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn bộ dạng như thế, liền đưa tay chạm vào bờ vai mịn màng. Cúi xuống hôn lên tấm lưng trần.
À, ban đầu chỉ định là hôn lướt thôi đấy.
Nhưng mà người nào đó không nhịn được liền cắn nhẹ, bàn tay chốc lát luồn vào bên trong chăn, chạm vào cơ thể nhỏ.
Sau hơn một tháng hắn mới được chạm vào, giờ phút này không khác gì ăn mặn liền quên vị rau. Hắn muốn nếm nữa.
Nhưng mà ngay tức khắc, một bàn tay nhỏ khác bên trong lập tức đẩy tay hắn. Hữu Quyên tỉnh dậy, dùng sức lực đẩy người đàn ông ra xa.
Cô lấy tấm chăn che lại cơ thể, chui vào một góc giường. Ánh mắt đề phòng nhìn hắn. Phải nói là, đêm qua người nào đó hành hạ cô vô cùng. Chữ nhẹ của hắn rốt cuộc chẳng thể định dạng rõ là như thế nào.
Cô đồng ý, nhưng không có nghĩa hắn làm tới chứ. Hại cô đến giờ thân thể đau nhức thấy rõ, nhất là tại nơi tư mật.
“Anh, mau đi ra ngoài.” Ánh mắt trừng lên nhìn hắn, nhưng bộ dáng của cô lại chẳng hề doạ người chút nào. Ngược lại càng khiến đối phương thêm phần hứng thú.
Hoắc Thừa Cảnh bị đuổi, hắn hơi cau mày nhìn cô gái nhỏ. Nên nhớ, đây là phòng của hắn. Vậy mà nay cô lớn gan đuổi hắn như thế.
Nhưng rồi người nào đó chỉ có thể miễn cưỡng xoay người rời đi. Không trách được, là hắn nghe lời cô.
“Em thay đồ rồi xuống ăn sáng. Tôi sẽ đợi.”
Đến tận khi nghe tiếng đóng cửa, Hữu Quyên mới dám bước xuống giường. Cô vén tấm chăn, nhìn các dấu vết đo đỏ trên người không khỏi run mình
Hữu Quyên bước vào phòng tắm, khi này nơi đây đã được thu dọn sạch sẽ. Cô đứng trước tấm gương bự, thân thể nhỏ lọt vào khung gương, khắp các dấu vết đều tái hiện rõ. Rõ đến nỗi gương mặt nhỏ dần đỏ lên.
Hoắc Thừa Cảnh đúng thật là muốn ăn thịt cô!
Nhưng rồi ánh mắt dừng trên chiếc cổ nhỏ, nhìn chiếc vòng màu khảm viên đá màu đỏ. Đây, căn bản đâu phải chiếc vòng hôm qua cô đeo.
Thế là trong đầu nghĩ lại khung cảnh đêm qua. Mơ hồ nhớ được Hoắc Thừa Cảnh tháo ra. Thậm chí người đàn ông còn chê chiếc vòng cổ cô đang đeo thật xấu.
Nhưng sự xuất hiện chiếc vòng lạ này trên cổ, cô chẳng thể nhớ nổi.
Hữu Quyên nhanh chóng thay đồ, chỉnh trang rồi bước xuống. Ban đầu bản thân quen thuộc đi thang bộ, cho đến khi những người hầu xung quanh đều đi theo chỉ điểm cô bước vào thang máy.
Hữu Quyên nhìn thang máy, quả thật không biết cách sử dụng. Thế là người đi theo sau cô liền thay mà bấm, sau đó đứng ra phía sau lưng cô mà cúi đầu, hai tay khép nép
Hữu Quyên nhìn họ, lặng người một lúc lâu. Trước kia cô cũng như bọn họ. Nhưng có vẻ từ lúc trở lại về đây từ một nơi khác, thân phận của cô cũng thay đổi. Cô làm sao mà ngu ngốc đến nỗi việc nhỏ đó cũng không nhận ra.
Những người trước đây khinh thường cô, hay đi theo những kẻ trước bắt nạt. Giờ phút này đều đang cúi người trước cô.
Bọn họ cũng một phần sợ cô tính sổ, vì thế nên từng cử chỉ đều không dám qua loa.
Nhưng Hữu Quyên nào quan tâm những việc đó.
Cô lại nghĩ về dì Hạnh lúc trước, người luôn giúp đỡ cô. Từ lúc trở về cô chưa hề thấy bóng dáng.
Đến khi bước xuống khu vực nhà ăn, Hoắc Thừa Cảnh đang ngồi trên ghế đợi. Vẫn thần thái cao ngạo ấy, chẳng ai dám tiếp chuyện.
Nhưng trông thấy cô, biểu cảm trên gương mặt dần trở nên ôn hoà hơn.
Hữu Quyên nhìn người đàn ông tràn trề vô cùng, nhưng trái lại cô thì khác. Một vài người hầu đưa tay hướng về chiếc ghế ngay bên cạnh ông chủ, kéo ra muốn mời cô ngồi xuống. Nhưng Hữu Quyên không để tâm, ngồi ở vị trí cách khá xa Hoắc Thừa Cảnh.
Hoắc Thừa Cảnh hiển nhiên không hài lòng, nhưng nhìn biểu cảm giận dỗi trên gương mặt. Hắn biết được rằng vì chuyện đêm qua.
Ban đầu cũng định sẽ nhẹ nhàng rồi buông tha, nhưng một thời gian dài không chạm. Bản thân hắn cũng khó kiềm chế được.
Hiện lại trong đầu hắn, gương mặt nhỏ yếu ớt van nài dưới thân. Hắn cũng cố dụ dỗ cô “một lần nữa thôi”.
Kết quả đến tận khi người nào đó mệt mỏi mà ngất đi.
Nghĩ đến đây, cả bộ dáng mềm yếu hút hồn hắn hôm qua như tái hiện. Thế là máu trong người lần nữa sục sôi.
Hoắc Thừa Cảnh ho khan, sai người mang đồ ăn lên.
Đồ ăn hôm nay do chính hắn nấu, nên khi người hầu bưng lên đều rất cẩn thận.
Hữu Quyên không hiểu được vụng ý, với cô chỉ là một món ăn. Thêm nữa hôm qua mệt mỏi nên khi vào miệng, cô đều ăn hết.
Chỉ duy Hoắc Thừa Cảnh vẫn luôn chú tâm từng biểu cảm. Dù gì cũng là lần đầu hắn làm mấy việc này, cảm giác cũng muốn được khen.
Nhưng đến cuối Hữu Quyên vẫn không nói gì.
Đến tận khi ăn xong, cô liền nhẹ nhàng đặt chiếc muỗng xuống. Khi này mới nhìn chằm chằm hắn, chậm rãi cất giọng.
“Tôi… có cần phải uống thuốc không?”