Hữu Quyên đến tận khi kết thúc phần trình bày, vẫn chẳng hay sự xuất hiện của Hoắc Kình Thiên.
Chính bản thân cô trong một thời gian ngắn, môi trường mới, sự tiếp xúc mới cũng khiến bản thân thay đổi không ít. Ban đầu mọi người đều khiêm nhường vì có mối quan hệ với chủ tịch. Nhưng đến khi làm việc chung, năng lực thực sự của cô cũng khiến không ít người công nhận và thay đổi cái nhìn.
Hữu Quyên không biết gì, đều hỏi mọi người chỉ giúp. Bản thân làm sai cũng đều nhận và thay đổi.
Một người như thế, chẳng ai có thể ghét được.
Mà căn bản sau đêm khi cả hai xác định mối quan hệ, mọi thứ đều thay đổi đến chóng mặt.
Bản thân từng là người hầu, sống ở nơi đây cảm giác ngột ngạt. Vì thế Hoắc Thừa Cảnh hiểu được cho một lượng lớn người nghỉ việc. Thoáng chốc tại nơi rộng lớn như vậy chỉ còn vài người trụ cột.
Dì Hạnh sau một khoảng thời gian làm việc cũng xin nghỉ. Hoắc Thừa Cảnh biết được cô quý mến dì Hạnh, hơn nữa cũng hay giúp đỡ. Thế là hắn liền cho một số tiền lớn trước khi rời khỏi.
Đến tận bây giờ, cô mới biết mấy căn phòng bị hư tại sao sửa mãi vẫn không hết. Tất cả đều do Hoắc Thừa Cảnh cố tình. Chẳng trách sao cô luôn phải ở lại phòng hắn.
Cũng từ hôm đó, Hữu Quyên không nghe lời Hoắc Thừa Cảnh ở trong phòng hắn làm việc nữa. Bởi qua lời mọi người nơi đây, cô lại biết rằng mỗi nhân viên đều có một góc làm việc riêng. Thế là cô cũng tìm một nơi trống để chọn làm chỗ làm việc cho mình.
Mà Hữu Quyên vẫn chẳng hay, vì điều đó mà hôm ấy hầu như toàn bộ nhân viên đều tăng ca.
Chính vì tiếp xúc với thế giới hiện đại một cách rõ ràng. Cô mới hay biết được nhiều thứ. Bản thân cũng theo đó không ngừng thay đổi, càng lúc càng trở nên xinh đẹp.
Chỉ là, đến khi Hữu Quyên nhận ra sự khác lạ của bản thân. Với việc bản thân không đến ngày. Lúc này cô mới trở nên hốt hoảng.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn tâm trạng cô, liền cho bác sĩ đến khám. Đến khi nhận ra kết quả thì chính người đàn ông cũng không khỏi ngạc nhiên.
Cô đang mang thai!
Hiển nhiên trên gương mặt Hoắc Thừa Cảnh dần dần thấy rõ nụ cười.
Mà chính vì việc này, hôm sau Hoắc Thừa Cảnh liền dẫn cô đến biệt viện, nơi nghỉ ngơi của Hoắc lão gia.
Trước đó Hoắc lão gia luôn có định kiến với cô. Nhưng một thời gian dài chứng kiến sự thay đổi, định kiến đó cũng dần dần ít đi.
Cho đến khi trông thấy Hoắc Thừa Cảnh trực tiếp dẫn Hữu Quyên đến nơi đây, gương mặt già nua không khỏi nhăn lại, các nếp nhăn đều hiện rõ mồn một.
Ông biết, dù ông có không thích, đứa cháu trai của ông vẫn chỉ làm việc mà cậu làm.
Mà Hoắc Kình Thiên cũng không phủ nhận, Hữu Quyên càng lúc càng trở nên xinh đẹp hơn, ra dáng một vị tiểu thư quyền quý.
Chỉ là sự định kiến vẫn còn hiện rõ, cho đến khi Hoắc Thừa Cảnh nói về việc cô đang mang thai.
Hoắc Kình Thiên lúc này mới ngưng chén trà đang nhấp, nhìn chằm chằm Hữu Quyên từ trên xuống dưới.
Cô vậy mà đang mang dòng máu của nhà họ Hoắc này!
Vậy có nghĩa là, ông sắp có cháu sao?
Hoắc Kình Thiên ho khan, cố giấu vẻ vui mừng. Lần nữa vờ hỏi.
“Bao lâu rồi?”
“Hơn ba tháng.”
Hoắc Thừa Cảnh nói đoạn, lại nhìn Hữu Quyên có vẻ sợ sệt. Bởi cô vẫn chẳng hay mấy việc nay.
“Hôm nay con đến chỉ muốn thông báo, tuần sau cô ấy sẽ chính thức vào chung tên với sổ hộ khẩu.”
Cái này, là đang mời cưới ông sao?
Hoắc Kình Thiên nhìn chằm chằm Hữu Quyên. Nghĩ đi nghĩ lại, phòng hờ bao nhiêu lần. Vẫn không nghĩ nữ hầu nhỏ này vậy mà thật sự đến lúc bước vào chung tên với sổ hộ khẩu.
Hữu Quyên sau thời gian dài tìm hiểu, lời nói Hoắc Thừa Cảnh nói ra. Cô nghe từng câu từng chữ đều hiểu rõ. Gương mặt nhỏ dần đỏ ửng lên.
Dường như trong một tuần, Hoắc Thừa Cảnh luôn rất bận rộn. Hữu Quyên không có danh tiếng, hắn liền trực tiếp cho người mời chụp phỏng vấn. Khẳng định vị thế sắp tới cô sẽ là ai.
Cứ như thế, Hữu Quyên sớm chốc trở thành điều bán tán không ít.
Ít nhiều đều biết Hữu Quyên không có gia đình, vậy mà lại được người như Hoắc Thừa Cảnh nâng niu trên tay. Hơn cả báu vật.
Và điều này cũng lọt đến gia tộc. Ban đầu đều muốn xem rõ thân phận nữ chủ nhân tương lai như thế nào, nhưng kết cục Hoắc Thừa Cảnh đều ra lệnh nghiêm cấm. Bất cứ kẻ nào gây khó dễ với vợ hắn cứ trực tiếp xử lý, không để yên.