Hữu Quyên nghe 5 chữ “không được rời khỏi tôi”. Cảm thấy uất ức. Chính ban đầu hắn bảo rõ ràng cho cô tự do.
Nhưng rồi cảm giác đó chẳng được bao lâu. Khi mà Hoắc Thừa Cảnh nói câu tiếp, giọng trầm thấp như đang đè nén.
“Em rời khỏi tôi. Tôi sẽ lo lắng cho em đến chết mất.”
Ánh mắt Hữu Quyên thất thần, việc cô rời đi hay không vốn chẳng ảnh hưởng đến hắn.
Thoáng chốc hai bàn tay Hoắc Thừa Cảnh siết bả vai cô lại. Lần nữa giữ vững khiến tầm mắt cô đối diện với hắn.
“Bỏ suy nghĩ rời khỏi tôi, nhé? Em muốn gì tôi cũng đáp ứng được. Em thật sự rất quan trọng với tôi, hơn tất cả mọi thứ.”
Tầm mắt Hữu Quyên mông lung nhìn hắn. Chỉ thấy người trước mặt từng câu từng chữ đều rất ấm áp, nhu tình hiện rõ trong đáy mắt.
Đây có phải là đang giải bày nỗi lòng của hắn không.
Không thể không thừa nhận, sự dịu dàng này sớm đã xâm nhập vào sâu trong trái tim nhỏ.
Hữu Quyên khẽ gật đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng lên sắc đỏ
Cái gật đầu này, là khẳng định cho việc bản thân cô đã mở lớp phòng tuyến ngự trị. Cũng là, không nghĩ đến những việc trước đây nữa.
Chỉ vì cái gật đầu nhẹ này, Hoắc Thừa Cảnh đã cảm tưởng như hắn vừa đạt được kì tích gì đó. Thì ra cảm giác được sự công nhận của cô, nó lại tuyệt vời hơn bất cứ thứ gì trên đời hắn từng trải qua.
Trước đó sự tự cao, chẳng để bản thân hạ thấp vì ai. Nhưng mà với cô, có trời mới biết, bản thân hắn hạnh phúc đến nhường nào.
Hoắc Thừa Cảnh cúi đầu, hôn nhẹ lên đôi
môi. Rồi lại mạnh mẽ xâm lược, chiếm cứ lấy nơi ngọt ngào.
Căn phòng tắm nước vẫn chảy, lớp sương mờ phủ lên thành kính.
Lớp váy trên người cô gái nhỏ sớm đã cởi, hoà vào màu sắc đen từ chiếc áo vest lẫn bộ đồ của hắn bị ném gọn vào một góc. Nước chảy thấm đẫm.
Mái tóc xoăn lọn lại dài ẩm hơi nước, vươn trên làn da trắng nõn. Bàn tay Hoắc Thừa Cảnh vướn víu, khẽ nắm chùm tóc buông ra phía sau lưng.
Ánh sáng nhẹ phản qua những lớp kính, càng ẩn hiện bóng hình cả hai. Một thân thể nhỏ nhắn bị vùi lấp sau thân thể cao to khác. Không khó chịu, ngược lại càng giao hoà như muốn khảm vào nhau.
Hương sữa tắm cứ thế vương vất xung quanh căn phòng.
Bàn tay nhỏ của Hữu Quyên không có điểm tựa, bất quá miễn cưỡng bám vào tấm lưng trần của Hoắc Thừa Cảnh, cứ sau những lần cảm giác như chìm vào dục vọng, bàn tay không ngừng bấu vào da thịt cứng rắn của hắn.
Cô bị người trước mặt đem vào khoái cảm liên tục. Bên tai không ngừng thì thầm giọng nói dụ dỗ vô cùng.
“Tôi sẽ nhẹ.”
Hữu Quyên ngước đôi mắt mông lung, ánh nước sớm trực chào. Đôi môi ngân nga những âm thanh rên rỉ.
Cứ như thế, qua hàng giờ liền. Hữu Quyên chẳng hay bản thân tỉnh hay mê, cho đến khi mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ.
Tuy vậy nhưng không khó cảm nhận cơ thể liên tục bị động chạm.
Hoắc Thừa Cảnh lẳng lặng vớ tấm khăn, bế cô gái nhỏ nhẹ nhàng đặt lên giường.
Động tác nâng niu vô cùng, tất thảy sự dịu dàng đều dành cho cô. Với hắn, Hữu Quyên hơn tất cả những món báu vật trên thế gian.
Trước kia với bản tính háo thắng, những món đồ quý giá hắn đã muốn sẽ có cho bằng được. Bao nhiêu người nhìn vào tung hô là thế. Nhưng giờ phút này, mọi thứ chẳng là gì nếu đem so với cô.
Hắn lại nhận thấy một điều, thì ra thứ hắn mong muốn lại chỉ gói gọn là người con gái trước mặt.
…
Khi Hữu Quyên tỉnh lại, chút he hé từ lớp vải che trước mắt phảng phất ánh sáng qua căn phòng.
Tấm nền che khi này không còn là màu đen nữa, thay vào đó màu trắng dịu nhẹ.
Cô hơi cử động xoay người, cơ thể đau nhức hiện rõ. Cứ như thế kí ức đêm qua ùa về thoáng chốc.
Thế là Hữu Quyên xoay người, vậy mà bên cạnh trống trải. Hoắc Thừa Cảnh không còn trên giường nữa.
Cô vùi mình vào chăn, có chút không muốn dậy. Lần nữa nghĩ lại những lời đêm qua Hoắc Thừa Cảnh nói. Bất giác gương mặt ửng hồng.
Lần nữa mệt mỏi, Hữu Quyên thiếp vào giấc ngủ.
Hoắc Thừa Cảnh vốn không muốn dậy sớm, nhưng nghĩ lại việc Hữu Quyên đêm qua đồng ý với hắn. Thế là người đàn ông sáng sớm trưng ra bộ dạng vui vẻ vô cùng. Loay hoay ở bếp học hỏi nấu ăn hàng giờ liền.
Những người hầu nhìn vào không khỏi ngạc nhiên, ông chủ đó giờ chê nhà bếp là khu vực dầu mỡ bẩn. Từ khi nào lại xuất hiện ở nơi đây, hơn thế còn kiên nhẫn nấu một món ăn như vậy.
Đến khi nấu xong, Hoắc Thừa Cảnh trực tiếp ném tạp dề sang bên cạnh. Khi này thời gian đã hơn 8 giờ sáng.
Hắn trở lại lên phòng, mở cửa vẫn thấy thân thể nhỏ đang nằm ngủ. Người đàn ông lại gần, chăm chú ngắm nhìn gương mặt đang say sưa ngủ.
Ánh mắt dừng lại đôi môi nhỏ hơi hé mở, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào.
Nghĩ chỉ đơn giản là chạm, nhưng người đàn ông không nhịn được mân mê. Sau liền cúi xuống hôn nhẹ.
Không trách hắn được, phải trách cô quá đỗi mê người.
Người trong lòng bị hôn, gương mặt có chút nhăn nhó. Thân thể nhỏ động đậy hơi xoay người, tấm chăn cứ thế rớt xuống khỏi mảng lưng trắng ngần, lộ ra chi chít dấu hôn.
Hoắc Thừa Cảnh làm sao không nhận ra do ai gây ra được.