Phần đồ ăn được chuẩn bị sẵn. Hữu Quyên cầm theo rồi bưng lên. Đến khi mở cửa thì Hoắc Thừa Cảnh đang ngồi ngay tại bàn làm việc. Cô lúng túng bê lại gần.
“Ngài nên ăn chút gì đó.”
Hoắc Thừa Cảnh tay nhìn đống văn kiện. Không dời tầm mắt nhưng vẫn trả lời bằng một giọng pha sự tức giận rõ ràng, thanh âm theo đó cao hẳn.
“Tôi tên Hoắc Thừa Cảnh.”
Trong thời gian ở cạnh, người đàn ông luôn bắt cô thay đổi. Tuy vậy nhưng khi ở nơi làm việc cô xưng hô từ “Ngài” hay “Ông chủ” là không thể tránh khỏi.
Hữu Quyên lần nữa sửa xưng hô.
“Anh nên ăn chút gì đó.”
Từ “anh” phát ra từ miệng cô rất dễ nghe, khiến sự bực bội hắn cũng đã giảm một ít. Nhưng chưa thể dễ dàng tha thứ được.
“Tôi không đói.”
Hữu Quyên trông Hoắc Thừa Cảnh từ chối, nhưng rồi lại nghĩ việc người đàn ông vì đợi cô đến giờ chưa ăn nên mới tức giận. Lỗi là của cô, cô là lý do khiến hắn tức giận. Cô không nên ở đây gây chướng mắt hắn.
Đó là suy luận của cô.
“Tôi là nguyên nhân khiến anh bực bội, tôi sẽ rời đi. Nhưng khi tôi rời đi anh cũng phải ăn hết đồ ăn này.”
Thế là Hữu Quyên xoay người, nhưng mà chỉ được vài bước, Hoắc Thừa Cảnh lúc này lập tức đứng dậy nắm lấy cánh tay nhỏ.
Hắn bực bội, đáng lý cô phải dỗ hắn. Hoặc là lấy lòng hắn đi chứ. Sao cô có thể rời đi được?
Hữu Quyên bị nắm tay, cô nhìn người đàn ông một cách khó hiểu.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn dáng vẻ của cô, lại nhìn đống đồ ăn trên bàn. Lập tức hắn ngồi vào ghế, kéo thân thể nhỏ nhắn ngồi lên đùi.
Bàn đồ ăn được mở ra, người đàn ông tuỳ tiện ăn. Liên tục gắp thức ăn rồi cho vào miệng. Đến khi cho là đã no liền ngưng không ăn nữa.
“Tôi đã ăn xong rồi. Em ở yên đây không được đi đâu hết.”
Hữu Quyên ngồi gọn trong lòng, nhìn hành động này nhất thời không biết nói gì.
Đồng hồ khi này kim dài gần điểm đến 12 giờ khuya.
Cô khi nãy mới mua sắm về.
Nghĩ đến đây, bàn tay giơ về phía hắn. Bàn tay nhỏ lại trắng đeo chiếc vòng tay bạc đính hình bông hoa.
“Tôi vừa mua được cái này.”
Hoắc Thừa Cảnh nắm lấy bàn tay cô, không khó để nhìn ra còn rất nhiều vết sẹo in trên bàn tay nhỏ. Người đàn ông xoa nhẹ, cảm giác như vừa cảm nhận được nỗi đau ấy.
“Đau không?”
Hữu Quyên lắc đầu. Bọn chúng đã sớm thành sẹo, sao cô có thể đau được.
“Sau này tôi tuyệt sẽ không để em bị thương thêm nữa.”
Vừa nói, Hoắc Thừa Cảnh lần nữa mân mê vết thương. Dù đã là sẹo, nhưng vẫn chạm rất khẽ.
Hữu Quyên nghe câu nói này, sóng mắt không khỏi cay cay. Không thể phủ nhận, lần nữa điều này chạm vào trái tim đầy vết xước của cô, nó đang rung động.
Thế là cô vội vàng đứng dậy, giật bàn tay ra khỏi. Gương mặt thoáng chút đỏ ấp úng nói.
“Anh chưa đi tắm, anh mau đi tắm đi.”
Hoắc Thừa Cảnh nghe vậy thì lập tức đứng dậy. Nhìn Hữu Quyên đứng trước mặt, hắn liền xoay người bước về hướng nhà tắm.
Nhưng đến khi mở cánh cửa phòng tắm thì liền ngưng lại.
“Em đã tắm chưa?”
Hữu Quyên nghe vậy mới ngước nhìn hắn, cô lắc đầu.
Nhưng mà cô nào biết, câu nói này hoàn toàn đang khiến bản thân tự dâng mỡ đến miệng mèo.
Hoắc Thừa Cảnh lập tức sải bước lại gần bế bổng thân hình nhỏ. Khoé môi sớm nở nụ cười nguy hiểm.
“Tôi muốn xem thử, rốt cuộc hôm nay em đã mua sắm những thứ gì.”
Cho đến khi bản thân bị bế vào nhà tắm cùng hắn, cô mới nhận ra ý đồ. Muốn thoát ra thì thân hình nhỏ sớm đã bị đặt lên thành bồn tắm. Thoáng chốc người đàn ông đưa tay đặt ra sau lưng, chạm vào khoá kéo chiếc váy. Không khó cảm nhận xương hồ điệp nhấp nhô ẩn hiện sau bờ vai nõn nà.
“Chiếc váy mới mua sao?”
Hữu Quyên gật đầu, gương mặt không giấu nổi sự sợ hãi với hắn. Đến đây cô cũng biết được ý câu nói khi nãy của người đàn ông nói là gì.
Thoáng cái nghe tiếng kéo “roẹt”, gương mặt Hữu Quyên lập tức đỏ bừng.
“Anh… không được…” nhưng lời vừa đến nửa, lập tức bị đôi môi ấm nóng bao phủ khiến đầu óc cô trở nên mụ mị.
Nụ hôn vừa dịu dàng lại mãnh liệt, lần nữa dẫn dắt khiến cô không thể tập trung.
Bàn tay Hoắc Thừa Cảnh điêu luyện kéo chiếc váy xuống. Đôi môi dời tầm, hôn vụn vặt lần xuống chiếc cổ nhỏ, rồi lại dừng tại chiếc vòng cổ, lần nữa cắn nhẹ lên khiến Hữu Quyên không khỏi rướn người.
“Vòng cổ em mua thật xấu.”
Vừa nói, một tay đỡ tấm lưng, bàn tay vòng ra sau nhẹ nhàng tìm điểm thắt trực tiếp gỡ ra, lập tức ném đi.
Hữu Quyên bị gặm nhấm chân tay rã ời, bất quá liền dùng tay đấm lên vùng lưng muốn ngăn cản. Người đàn ông này thật không biết giữ lời, nhưng mà cái chính cô cũng không thể trách hắn, bởi cô đối với việc này vậy mà không hề phản cảm.
Nụ hôn vụn vặt trên cổ, chiếc váy sớm đã kéo xuống ngang eo, lộ ra vật cản trở bên trong.
Hoắc Thừa Cảnh đưa tay lần ra sau, lần nữa tìm khoá chiếc áo l ó t mới. Vừa hôn nhẹ, lại như muốn ngấu nghiến trên da thịt trắng nõn. Hắn thật không muốn dừng lại.
Ban nãy khi người của hắn gửi báo cáo lại những danh sách chi phí món đồ Hữu Quyên mua, hắn vậy mà lại phát hiện toàn bộ quần áo l ó t cô cũng mua mới.
“Vật này, mới mua sao?” Người đàn ông vừa nói, bàn tay giật phăng áo n.gực mới mua ra.
Hữu Quyên đỏ đến ngượng cả mặt. Đưa tay muốn che đi phần ngực thì hắn đã cản lại.
“Không cần che đâu. Xem ra, em đã thoải mái đến mức này rồi.”
Càng nói, Hữu Quyên càng muốn chống trả. Là hắn gài cô, rõ ràng là như thế.
Nhưng mà lời cứ được nữa, Hoắc Thừa Cảnh đã chóng ngậm lấy đôi môi lần nữa. Rồi lại trượt xuống vành tai khẽ cắn, thì thào từng chữ.
“Em cứ làm những điều em muốn. Bất cứ thứ gì cũng được. “
“Nhưng mà… không được rời khỏi tôi.”