Hoắc lão gia mấy ngày gần đây nghe lời báo cáo, càng lúc càng không hiểu. Cháu trai ông Hoắc Thừa Cảnh rõ là bao nhiêu người theo sau, vậy mà giờ đây lại làm mấy trò chỉ để có thể lấy lòng một nữ nhân.
Cái chính ông để ý là, tại sao nữ nhân như Hữu Quyên đối với Hoắc Thừa Cảnh lại không rung động.
Ông vừa dựa lưng vào ghế nghe phân tích của quản gia Thịnh không khỏi lắc đầu ngao ngán. Suy cho cùng cái chính trọng tâm ông nắm bắt được là đứa cháu trai của mình đang hạ thấp vì một nữ nhân.
Đúng thật là dở mà!
…
Hữu Quyên sau một thời gian đi theo Hoắc Thừa Cảnh, bản thân theo đó phát triển. Mọi thứ dần dần hiểu rõ hơn.
Tuy vậy Hoắc Thừa Cảnh vẫn luôn không ngừng suy nghĩ cách lấy lòng với Hữu Quyên. Chỉ có điều thực hành, quả thực là rất khó.
Hôm nay buổi đấu giá diễn ra, người đàn ông căn bản muốn dẫn theo Hữu Quyên, nhưng rồi nghĩ lại nơi đó từng khiến cô sợ hãi. Đến cuối người đàn ông chỉ có thể đi một mình.
Vẫn là bầu không khí rất quen thuộc, hàng người tầng tầng lớp lớp thượng lưu đấu giá. Chẳng hiểu vì sao hôm nay, hắn chẳng còn hứng thú với các món hàng được đem bán nữa.
Điếu thuốc trên tay chớm tàn, hắn chỉ qua loa vài điếu rồi vứt đi. Hắn lại nhớ hương vị của cô. Bất cứ thứ gì cho vào miệng, cũng thật là nhạt nhẽo.
Cho đến khi món trưng bày là vật dụng trang sức, lúc ấy người đàn ông mới bắt đầu để ý. Hữu Quyên đến nay vẫn chưa có, hắn lại muốn mua tặng cô.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn chiếc vòng cổ trang sức đính đá lấp lánh. Nghĩ đến việc đeo lên chiếc cổ nhỏ nhắn, cô gái nhỏ sẽ tỏa sáng đến chừng nào.
Nghĩ đến đây. Hắn lại muốn trở về biệt thự càng sớm càng tốt.
Thế là ngay khi đấu giá thành công được món đồ, hắn liền lập tức rời khỏi nơi đây. Đám người thượng lưu trước đó còn e dè sự hiện diện của Hoắc Thừa Cảnh, vậy mà khi trông thấy rời đi không khỏi ngạc nhiên.
Phải nói là, Hoắc Thừa Cảnh sẽ không rời đi sớm như vậy. Người đàn ông luôn đợi tới những màn đấu giá về sau. Chỉ khi đó các món đồ mới thật sự là quý hiếm.
…
Hoắc Thừa Cảnh nhìn hộp trang sức trên tay. Nhưng khi về đến phòng, lại chẳng thấy sự hiện diện của cô.
Người đàn ông cau mày, trạng thái âm u hẳn. Cho đến khi nghe Chước Vũ báo cáo, hắn mới hay cô đã rời đi để mua đồ.
Hoắc Thừa Cảnh không nghiêm cấm việc cô ra ngoài, tuy vậy hắn vẫn luôn cho người theo sau để bảo vệ tránh việc cô lại không cẩn thận xảy ra chuyện gì.
Thế là người nào đó về sớm để gặp cô, kết quả lại chỉ có thể ngồi đợi. Hắn đi vòng quanh căn phòng, rồi lại ra ngoài đứng từ khu vực trung tâm trên cao ngắm về hướng cổng chính, không kiên nhẫn liền xuống hướng đại điện chính. Liên tục lặp đi lặp lại.
Không khó để những người hầu xung quanh cảm nhận, tâm trạng ông chủ rất tệ. Khiến bọn họ nhất thời không dám làm gì chỉ có thể đứng im. Không ai không khỏi mong chờ cô mau trở về.
Đợi từ khi 7 giờ đến hơn 11 giờ.
Lúc này mới thấy le lói ánh sáng, đến khi chiếc xe hơi di chuyển cánh cửa chính được mở ra. Một cô gái từ chiếc xe dần bước xuống, mái tóc uốn trông rất thu hút.
Nếu thật sự không nhìn kĩ, chẳng ai lại nhận ra đó là Hữu Quyên.
Hoắc Thừa Cảnh nhất thời nhíu mày nhìn cô đi lại gần hắn.
Hữu Quyên khi này trên cổ đeo món trang sức, bàn tay cũng có một chiếc vòng. Mái tóc không còn là thẳng tắp mà được uốn cong lại. Trông bộ dạng cô rất giống mấy vị tiểu thư mới từ một cuộc vui về.
Căn bản Hữu Quyên biết Hoắc Thừa Cảnh rời đi. Nên cô mới hỏi Chước Vũ bản thân có thể ra ngoài không. Nhận được sự đồng ý cô mới dám rời đi.
Những khu vực mua sắm Hữu Quyên đi qua, ban đầu còn thèm thuồng muốn mua nhưng không mang theo gì cả. Cho đến khi những người vệ sĩ xung quanh bảo rằng cô có thể thoải mái, những thứ này sau này đều sẽ là của cô. Bản thân nghi hoặc nhưng vì sự tò mò nên vẫn chọn mấy cái bản thân thích.
Sau đó Hữu Quyên dừng trước một nhãn hiệu thời trang lớn, trên đó in những hình cô gái với các mái tóc khác nhau. Cô lại nhìn vào mái tóc thẳng của mình, muốn thay đổi. Khi này các vệ sĩ xung quanh lại bảo “những nơi cô bước vào cứ thoải mái”.
Đó là sự hình thành nên việc khác lạ của Hữu Quyên bây giờ.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn Hữu Quyên từ trên xuống dưới, trông cô rất vui vẻ. Trái lại hắn từ nãy đến giờ không khỏi ngóng chờ cô quay trở lại đến sốt ruột.
Hắn đưa tay khẽ vuốt lọn tóc xoăn của cô, đập vào mắt hắn chiếc vòng cổ mới tinh trên chiếc cổ trắng ngần.
Thế là người nào đó không hỏi cô nữa, tâm trạng giận dỗi giấu nhẹm một mình đi lên phòng. Bỏ cô vẫn đứng ở dưới sảnh một mình. Mà Hữu Quyên lúc này vẫn chẳng hay hắn đang giận dỗi.
Một vài đầu bếp lẳng lặng đến bên cạnh. Hỏi cô đã dùng bữa chưa. Hữu Quyên gật đầu vì trước đó đã ăn rồi.
Cô muốn trở lên phòng, Chước Vũ lúc này mới lại gần kéo tay. Lần nữa giải thích một cách bất lực.
“Ông chủ đã đợi cô từ lúc đi làm về đến giờ hơn 4 tiếng, hơn nữa ngài ấy chưa ăn gì.”
Hữu Quyên gật đầu đã hiểu, người đàn ông đó vậy mà đợi cô gần 4 tiếng. Bản thân vốn còn tưởng hắn đi giao du không dẫn cô theo nên chỉ đành tự đi.
Nghĩ đến đây lương tâm Hữu Quyên cắn rứt.