Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông Hàn, mọi gia tộc lớn nhỏ đều có mặt để tham dự. Tất nhiên không thể thiếu sự có mặt của Âu Hoàng Minh Viễn và Cố Cảnh Sâm
Bọn họ sau khi mời rượu ông Hàn liền đứng sang một góc trò chuyện
“Thật nhàm chán”
“Năm nào cũng thế nhỉ?!”
“Ừ”
“Mình đi lòng vòng một chút. Cậu ở đây đi”
“Được”
Cố Cảnh Sâm trong lúc lơ đãng anh đi ra sân sau của căn nhà liền nhìn thấy Nguyệt Vân đang rửa một đóng bát đĩa được đưa ra từ bữa tiệc.
Cô gái nhỏ với đầy vết thương trên người, mái tóc dài được búi gọn lên cao, vài lọn tóc rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp… hình như cô đang khóc? Anh đứng nhìn cô một hồi lâu, đến khi Nguyệt Vân vô tình quay mặt nhìn thấy anh.
Cô vội rửa tay đứng dậy cúi người chào anh, giọng cô nhỏ nhẹ, có một chút khàn đó vừa khóc xong
“Dạ xin hỏi anh cần gì sao ạ?”
“À không. Tôi chỉ là vô tình bước xuống đây. Tên em là gì?”
“Chuyện đó…”
Nhìn thấy cô có vẻ sợ người lạ, cũng đang e dè anh nên Cố Cảnh Sâm vội đưa ra một cái cớ
“Em đừng sợ, tôi chỉ là thấy em khá giống bạn học cấp 1 nên hỏi thử thôi”
“Tôi tên Nguyệt Vân”
“À Nguyệt Vân, tên rất đẹp”
Bỗng nhiên có một người hầu ở trong nhà chạy ra hét lớn vào mặt cô
“Còn một đóng chén chưa rửa mà đứng thừ người ra đó làm gì? Không nhanh tay thì nhịn đói, cô nghe rõ chưa?”
“Dạ”
Nguyệt Vân cúi người chào Cố Cảnh Sâm rồi ngồi xuống rửa chén. Lúc này nữ hầu kia mới ý thức được Cố Cảnh Sâm đôi mắt đầy lửa giận đang nhìn. Cô ta vội quỳ xuống xin tha
“Ngài…tôi không biết ngài ở đây, tôi đã thất lễ…tôi”
Cố Cảnh Sâm không nói gì liền bước tới chỗ Hàn Nguyệt Vân, kéo cô đứng dậy. Cô ra sức vùng vẫy nhưng không thoát được. Anh kéo cô một mạch ra tới cổng, mọi người nhìn thấy liền trố mắt nhìn.
Ông bà Hàn không biết chuyện gì xảy ra, tại sao Cố Cảnh Sâm lại tức giận như vậy, lại còn kéo theo Nguyệt Vân nên vội chạy theo
“Cậu Cố, có chuyện gì sao?”
“Tôi vừa mắt với nữ hầu này của nhà ông nên dẫn đi. Ông thấy không được à?”
“Chuyện…chuyện này…”
Ồn ào này nhanh chóng tới tai Âu Hoàng Minh Viễn, anh chỉ đứng lười nhác ở một góc, tay lắc nhẹ ly rượu trên tay nhìn xem bạn thân của mình đang làm trò gì.
Còn Cố Cảnh Sâm nhìn thấy ông bà Hàn không nguyện ý trao người, anh nhếch miệng cười rồi nói
“Chỉ là một nữ hầu, không cần làm lớn chuyện. Vài ngày nữa chúng ta thương thảo. Còn người…”
Anh dừng lại một chút rồi quay sang nhìn cô
“tôi tạm thời giữ”
Cố Cảnh Sâm bá đạo, ngang tàng. Ngang nhiên bắt người giữa thanh thiên bạch nhật. Ông bà Hàn biết không thể tùy ý manh động, chỉ có thể giương mắt nhìn Cố Cảnh Sâm nắm tay Hàn Nguyệt Vân đi.
Hàn Nguyệt Vân ngồi ở trên xe, cô vùng vẫy muốn thoát nhưng nhận lại ánh mắt sắc lạnh đầy sự không vui nên ngoan ngoãn ngồi im.
Cô cố lục lại ký ức xem anh là ai vì cô nhìn anh rất quen mắt. Một lúc lâu sau, chiếc xe đã về tới biệt thự riêng của Cố Cảnh Sâm.
Hàn Nguyệt Vân nhìn thấy biểu tượng trên cổng lớn liền nhớ ra anh là người đứng đầu Cố gia, Cố Cảnh Sâm.
Cô tất nhiên có chút kiêng dè trước anh. Cũng không biết lý do tại sao anh lại đưa cô đi. Nhưng cô biết rõ con người anh đáng sợ thế nào, tốt nhất là không làm trái ý anh.
Chiếc xe chạy vào trong sân từ từ dừng lại. Cố Cảnh Sâm bước vào nhà trước, Nguyệt Vân liền đi theo anh vào trong.
Vừa vào trong, anh đã ngồi ở bộ ghế sofa đắt tiền nghỉ ngơi. Thấy cô cứ đứng tần ngần mãi nên anh liền gọi cô vào
“Em lại đây ngồi đi”
Cô nghe thấy thì chậm chạp bước đến chiếc ghế đối diện rồi ngồi xuống. Lần đầu tiên cô mới được ngồi trên một chiếc ghế êm ái đến vậy, cảm giác thật là thích.
Lúc này, quản gia cũng mang ra cho cô một ly nước. Cô nhận bằng hai tay rồi uống một ít, sau đó lại đặt xuống bàn.
Hai tay đặt trên đùi nắm chặt vào nhau, đầu không ngẩn lên. Anh nhìn thấy chỉ cười, càng nhìn anh lại rất ưng mắt
“Em ngẩn đầu lên nói chuyện với tôi. Tôi có làm gì khiến em sợ tôi sao?!”
Nguyệt Vân nghe thấy vừa gật xong rồi lại lắc đầu. Cố Cảnh Sâm nhìn thấy cũng không ép buộc cô nữa, anh chậm rãi lên tiếng
“Em tạm thời ở đây vài hôm. Đợi khi tôi nói chuyện với ông bà Hàn thì em sẽ chính thức ở đây”
Hàn Nguyệt Vân nghe thấy liền trố mắt nhìn anh đầy kinh ngạc. Cái này là báo một tiếng cho cô biết, ngang nhiên bắt lấy cô rồi mang về đây đây mà
“Tôi…tôi muốn về nhà”
“Nhà?!”
Minh Viễn nghe chữ nhà phát ra từ miệng cô lại rất kinh ngạc
"Nhà…ý em là cái nơi khiến cho em cả người đầy thương tích, bị mắng chửi, bỏ đói ấy à?!’
Nguyệt Vân không trả lời anh. Cố Cảnh Sâm nhìn cô thì biết rõ là cô không dễ dàng gì chịu khuất phục nên ra đòn đánh phủ đầu
"Dù cho em không muốn thì cả đời này cũng chỉ có thể ở lại đây… trừ khi tôi vứt bỏ em. Nhưng em đừng mơ có ngày đó!
Bác Ly, dẫn cô ấy về phòng"
“Anh…”
Cố Cảnh Sâm quay lưng, đi một mạch về phòng. Còn Hàn Nguyệt Vân được Quản gia tên Ly đưa về phòng.
Cô mở tủ ra xem thì có vài bộ đồ trong đó, cô chọn một bộ rồi bước vào nhà tắm.
Nửa tiếng sau, cô đã nằm trên giường nhìn lên trần nhà. Đây là lần đầu tiên cô được nằm trên một tấm đệm êm ái đến như vậy. Ở đây còn có điều hòa nữa.
Nhưng đâu ai lại cho không ai bao giờ. Chắc có lẽ là anh cần người giúp việc mới…Hàn Nguyệt Vân tự lừa dối bản thân mình. Cô không muốn cả đời bị giam cầm ở đây, cùng với người mà cô không có tình cảm.
“Cốc cốc”