Chiều hôm ấy, Minh Viễn giữ đúng lời hứa với cô. Anh sắp xếp lại một số hồ sơ trên bàn rồi khoá cửa ra về.
Trên đường về, trong lúc chờ đèn đỏ, anh bỗng nhìn thấy một cô bé nhỏ khoảng chừng 7,8 tuổi đang đi lang thang bán những phụ kiện của nữ giới.
Anh trước giờ tất nhiên không quan tâm cũng chưa từng để mắt đến. Nhưng rồi một suy nghĩ loé lên trong đầu anh. Vậy là anh không ngần ngại, nhanh chân bước xuống xe mặc cho người tài xế không ngừng gọi với theo
“Chủ tịch, chủ tịch”
Minh Viễn bước lại gần cô bé đó. Cô bé nhìn thấy anh thì rất sợ hãi, định xoay người rời đi. Tiếng tâm của anh bây giờ lan xa đến mức một cô bé nhỏ đi lang thang cũng biết tới anh
“Tôi chỉ muốn mua đồ thôi. Nhóc có gì phải sợ?”
“…Ngài xem đi”
Minh Viễn thật sự không biết những thứ này là gì nhưng anh nhớ cô cũng có một cái giống như vậy nhưng cũng đã cũ rồi
“Mấy cái này gọi là gì?” “Là dây buộc tóc vải scrunchies. Em bán mỗi cái có 5 đồng thôi”
Minh Viễn nhìn vào món đồ trong tay một lúc lâu, nhìn đi nhìn lại cũng rất ưng mắt. Vậy mà chỉ bán có 5 đồng, quá rẻ.
Tài xế vừa tìm chỗ đậu xe xong thì chạy một hơi đến chỗ anh. Minh Viễn đưa cho cô bé 10 tờ 500 đồng
“Tôi lấy hết”
Tài xế biết ý liền mang hết số dây buộc đi. Anh quay người bước đi vài bước thì bị giọng nói non nớt phía sau gọi lại
“Ngài Âu”
Minh Viễn nghe cô bé phía sau gọi mình thì dừng bước. Anh cũng có chút ngạc nhiên vì hành động của cô bé. Không phải vừa rồi còn rất sợ anh sao? Bây giờ còn dám gọi…
“Chuyện gì?”
Cô bé đưa tay đưa lại cho anh chín tờ tiền. Còn nói
“Ngài đưa dư tiền rồi. Cháu trả lại chín tờ, ngài đợi một chút cháu đi đổi tờ này để trả lại tiền thừa cho ngài”
Minh Viễn nghe thấy có thoáng chút giật mình vì hành động của đứa trẻ. Anh híp mắt nhìn cô bé, người hơi ấm, đôi mắt sáng ngời, toát lên vẻ thông minh nhanh nhẹn, lại rất thành thật
“Nhóc tên gì?”
“Dạ cháu không có tên…chỉ là trẻ mồ côi đi lang thang”
“Có muốn đi theo ta không?”
…----------------…
Nửa tiếng sau
Bạch Liên nghe thấy tiếng xe Minh Viễn về thì vội chạy ra cửa lớn.
Anh vừa vào nhà đã nhìn thấy cô đang mỉm cười nhìn mình, mái tóc đen dài tung bay trong gió. Anh bước đến ôm chầm lấy cô vào lòng
“Anh về rồi”“Mừng anh đã về”
Anh buông cô ra, lục trong túi nhỏ lấy một trong số vài chục cái buộc tóc buộc cho cô. Bạch Liên lúc đầu có chút giật mình nhưng cũng đứng yên để anh làm.
Anh làm còn có chút vụn về nhưng làm một lúc thì quen tay
“Em có thích không?”
“Dạ có”
“Còn ở trong này nữa, đều tặng em hết. Sau này sẽ mua loại tốt hơn cho em”
“Không cần đâu anh, chỉ là buộc tóc thôi mà, mấy cái này là được rồi”
“Anh biết rồi.”
“Anh lên lầu tắm rửa đi, em chuẩn bị đồ sạch cho anh rồi. Em đi hâm nóng lại thức ăn”
“Ừ”
Trước khi đi anh còn không quên đặt lên môi cô một nụ hôn rồi vui vẻ lên lầu, còn Bạch Liên thì ngại đến đỏ mặt vội chạy xuống bếp
Sau đó, hai người họ cùng nhau dùng cơm tối, cùng nhau dọn dẹp, cùng nhau rửa chén rồi cùng đi dạo.
Minh Viễn nắm tay Bạch Liên đi bộ ra khu vườn bên cạnh nhà rồi đi thẳng ra sân sau. Bất chợt Bạch Liên dừng lại trước một cây hoa tử đằng.
“Em nhớ…lần trước không có”
“Ừ, anh cho người trồng cách đây nửa năm rồi vì biết em thích. Anh tin sẽ có ngày được cùng em ngắm nó nên mỗi ngày anh đều tưới nước cho nó”
Bạch Liên nghe thấy lời anh thì rất cảm động. Cô hiểu cảm giác đó của anh, cảm giác tin tưởng vào một ngày mai tốt đẹp hơn sẽ đến.
Bất ngờ, Minh Viễn quỳ một gối xuống trước mặt cô. Anh lấy trong túi ra một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn được khắc chìm hình hoa sen, điểm xuyến thêm những viên kim cương
Bạch Liên bất ngờ đến nỗi cô đã rơi nước mắt. Minh Viễn nhìn thấy cô cũng không kìm lòng được mà cũng rơi nước mắt
"Bạch Liên, anh biết dù anh có nói gì cũng không thể thay đổi được quá khứ, một quá khứ khiến em đau đớn, mệt mỏi, sợ hãi…
Anh rất cảm ơn em vì đã tha thứ cho anh.
Anh không muốn dùng lời nói, chỉ muốn dùng hành động chứng minh cho tình yêu mà anh dành cho em.
Tiểu Liên, em có đồng ý ở bên cạnh anh để anh cả đời này có thể yêu thương em, nuông chiều em, bảo vệ em, chăm sóc cho em không?"
Bạch Liên cảm động đến rơi nước mắt, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày thế này.
“Em đồng ý”
Minh Viễn đeo nhẫn vào tay cô, anh vội đứng dậy lau nước mắt cho cô, ôm chặt lấy cô.
“Cảm ơn em, Tiểu Liên”
Ngày hôm ấy
Minh Viễn đã nắm lấy tay Bạch Liên, cả hai cùng nhau bước vào lễ đường. Trên con đường đang trải đầy hoa hồng này, bọn họ đã không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu đau đớn giày vò
Bạch Liên khoác lên mình chiếc váy trắng cổ điển tinh khôi. Còn Minh Viễn trong một bộ vest đen được đặt may thủ công tinh xảo. Hai người xuất hiện đẹp tựa như cặp đôi bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Người thân đều đứng ở hai bên cùng chúc phúc cho mối nhân duyên này. Thục Nghi cùng Nguyệt Vân cũng đã rơi nước mắt. Trần Quân cùng Cảnh Sâm ở bên cạnh lau nước mắt cho họ.
Cuối cùng sau bao khó khăn, họ cũng đã đợi được một câu nói
“Ta tuyên bố, hai con chính thức là vợ chồng”
Minh Viễn chỉ đợi câu nói này mà không kìm được lòng, áp môi mình lên môi cô trong tiếng rò reo của quan khách.
“Bà xã, anh yêu em!”
“Em cũng yêu anh”
Minh Viễn định ôm bổng cô lên thì bất ngờ bị cô từ chối. Lúc này mọi người nhìn thấy hai người đứng im bất động trên sân khấu thì cũng nhìn theo. Anh không hiểu tại sao cô lại từ chối thì Bạch Liên đã mỉm cười nói với anh
“Em có thai được 3 tuần, bác sĩ nói nên cẩn thận”
Lúc này Minh Viễn như không nghe rõ, anh còn hỏi lại cô mấy lần
“Là thật à?!”
“Dạ”
Anh hét lên đầy sung sướng, ôm chặt lấy cô. Tiếng hò reo của mọi người càng lớn hơn. Đúng là song hỉ, song hỉ.
“Anh được làm ba rồi”
“Dạ”
“Cảm ơn em vì tất cả, bà xã”
Bạch Liên ôm lấy anh mỉm cười hạnh phúc. Đây là ngày mà cô cả đời sẽ không bao giờ quên. Một kỷ niệm khó phai mờ.