Triệu Bạch Liên nghĩ rằng Minh Viễn sẽ sớm từ bỏ. Nhưng anh càng học càng hăng hái khiến Bạch Liên nhìn anh bằng một con mắt khác.
Tối hôm đó, bọn họ cùng nhau ăn uống rất vui vẻ. Cuối cùng sau bao khó khăn thử thách bọn họ cuối cùng cũng có thể thoải mái cười nói như vậy.
Bạch Liên nấu ăn rất ngon nên mọi người mỗi người một ít bỗng chốc trên bản cũng không còn lại gì.
Thấy trời cũng không còn sớm, bọn họ liền ai về nhà nấy. Thục Nghi không nỡ xa Trần Quân nhưng sáng mai là lễ rước dâu nên cô phải bắt buộc ở lại đây.
Bạch Liên cùng những người giúp việc khác dọn dẹp một chút rồi mới lên phòng. Cô tắm rửa thay đồ rồi nằm trên giường ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Lúc Minh Viễn qua phòng cô thì cô đã ngủ rất say.
Anh sợ làm cô giật mình tỉnh giấc nên nhẹ nhàng đóng cửa. Anh lên giường ôm lấy cô vào lòng.
Từ khi Bạch Liên đồng ý quay về đây bọn họ mỗi người một phòng. Do một phần vết thương anh chưa lành, một phần do cô còn ngại. Còn một lý do…đó là do cô vẫn còn bị ám ảnh vì những lần anh qu** h* mạnh bạo với cô. Mặc dù anh đã thay đổi và chuyện đó chắc chắn sẽ không xảy ra nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Minh Viễn biết chuyện nên lúc nào anh cũng tự trách mình. Anh lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với cô nên vẫn luôn cố gắng bù đắp cho cô từng chút, từng chút một.
Anh hôn nhẹ lên trân cô thầm thì
“Chúc em ngủ ngon”
Rồi ôm lấy cô vào lòng. Anh cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau
Hôn lễ của Âu Thục Nghi cùng Trần Quân đã diễn ra tại bờ biển. Hôn lễ được tổ chức đơn giản nhưng không kém phần sang trọng. Tham dự buổi lễ là những người thân thiết của hai bên gia đình.
Vì Trần Quân là trẻ mồ côi được ba mẹ của Minh Viễn mang về căn cứ huấn luyện nên Âu gia cũng có thể được xem là đại diện cho nhà trai nhà gái.
Khác với lần trước, hôn lễ lần này rất ấm cúng. Nụ cười trên môi Thục Nghi chưa bao giờ tắt. Để có thể được nắm tay Trần Quân đứng trước mặt mọi người, mạnh dạn tuyên bố
“Chúng tôi đã kết hôn”
Thì cô và Trần Quân đã rơi không biết bao nhiêu là nước mắt, bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu giày vò khổ sở.
Bạch Liên nhìn thấy Thục Nghi vui vẻ và hạnh phúc như vậy cô cũng vui lây.
Mọi người đều cùng nhau nâng ly chúc phúc cho cặp đôi.
“Cạn ly!”
…
Tối hôm ấy
Do hôm nay là ngày vui nên Minh Viễn, Cảnh Sâm cùng Trần Quân đã uống hơi quá chén. Hậu quả là say bí tỉ. Bạch Liên cùng tài xế rất vất vả mới mang anh về phòng được.
“Cảm ơn chú”
“Dạ tôi xin phép”
Sau khi tài xế rời đi, Bạch Liên liền vào nhà tắm, nhúng ướt chiếc khăn nhỏ rồi lau người cho anh. Mặc dù đã say nhưng anh cũng không ngừng gọi tên cô
“Liên…Liên”
Bạch Liên thở dài không trả lời, chỉ chú tâm vào lau người cho anh. Bỗng nhiên cô nhìn thấy anh khóc thì đứng hình
“Liên…đừng rời xa anh…đừng rời xa anh”
“Liên”
“Em ở đây”
Trong cơn say, Minh Viễn nghe thấy giọng nói của cô, anh liền đưa tay nắm chặt tay cô, kéo cô ngã xuống giường.
Bạch Liên còn chưa kịp hoàn hồn thì đã cảm nhận được nụ hôn mãnh liệt của Minh Viễn.
Đôi tay không an phận không biết từ lúc nào đã đặt trong chiếc áo thun, còn không ngừng sờ soạng.
Bạch Liên lúc đầu có chút hốt hoảng nhưng Minh Viễn biết ý, chỉ đặt tay lên phần lưng trắng mịn của cô, xoa chạm nhẹ nhàng.
Đến khi cảm thấy cô thả lỏng cơ thể hơn thì anh mới rời môi cô
“Hôm nay… có được không em? Anh hứa sẽ nhẹ nhàng”
“…em…”
“Em thấy không thoải mái thì anh sẽ dừng lại, được không?”
“Dạ”
Đêm hôn đó là lần đầu tiên Bạch Liên không cảm thấy đau đớn hay khó chịu khi làm chuyện đó. Khi cô cảm thấy mệt thì anh liền ngừng lại.
Sau đó, anh lấy khăn tắm quấn quanh người cô rồi ôm cô vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ.
Ba mươi phút sau, bọn họ đã yên vị trên giường. Họ ôm lấy nhau không một chút khẽ hở. Cô dụi đầu vào ngực anh thầm thì
“Anh ngủ ngon”
“Em ngủ ngon”
Anh cũng không quên đặt lên mặt cô rất nhiều nụ hôn rồi mới cười một cách thoả mãn rồi ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ.
Đây có lẽ là đêm hạnh phúc nhất của hai người bọn họ. Là mở đầu cho một hành trình hạnh phúc
Sáng hôm sau
Bạch Liên tỉnh dậy thì cũng đã trưa. Bên cạnh cô đã sớm có một khoảng trống. Cô đưa tay vào không trung, suy nghĩ về đêm qua. Bất giác trên môi cô nở một nụ cười rất tươi.
“Anh ấy đã thay đổi thật rồi”
Nằm cả buổi sáng nên cô cũng cảm thấy có chút mệt mỏi nên ngồi bật dậy. Nhìn thấy trên người là chiếc áo sơ mi của anh, cô tưởng tượng dáng vẻ của anh khi mặc chiếc áo này cho mình thế nào…
Cô xoay người định đi xuống giường thì nhìn thấy trên đầu tủ cạnh giường là một ly nước lọc kèm theo mẫu ghi chú nhỏ do chính tay anh viết
“Bà xã, hôm nay công ty có cuộc họp đột xuất nên anh không thể ở nhà với em được. Em dậy rồi nhớ uống ly nước trên bàn nhé. Em mệt thì cứ nghỉ ngơi không cần phải làm gì cả đâu. Chiều anh sẽ về nhà sớm với em. Hôn em”
Trời ạ, hôm nay anh lại có thể nói ra mấy lời này…Bạch Liên đọc đi đọc lại mấy lần còn rất vui vẻ. Cô quấn chăn quanh người rồi đi về phòng mình ở phía đối diện để tắm rửa và thay bộ đồ mới.
Lúc cô xuống lầu thì cũng đã trưa. Buổi sáng của cô lại thành bữa trưa rồi. Trần Quản gia nhìn thấy cô thì vui vẻ đi đến
“Phu nhân muốn dùng bữa ngay chưa ạ? Tôi cho người dọn thức ăn ra”
Bạch Liên nghe Trần Quản gia nói chuyện với mình đột nhiên khách khí như vậy vội lên tiếng
“Bác, bác cứ gọi con là Tiểu Liên như lúc trước là được ạ. Con…con không muốn mọi người gọi con như vậy”
“Nhưng đây là lệnh từ Thiếu gia, bác không thể không tuân theo”
“Con sẽ nói chuyện với anh ấy. Bác nói với mọi người gọi con như cũ là được ạ”
“Được”
“À…con…con thấy đói rồi ạ”
“Được được, con mau vào nhà bếp dùng bữa trưa thôi”
“Dạ”
Bữa trưa hôm ấy ở Âu gia lại trở nên náo nhiệt đến không ngờ. Bạch Liên cùng kéo mọi người chưa ăn trưa cùng ngồi vào bàn ăn cơm. Lúc đầu không khí có hơi trầm lắng nhưng sau đó mọi người đều bỏ qua quy tắc, thân phận trên dưới để cùng vui vẻ ăn một bữa cơm.