Kênh phát sóng trực tiếp bị tắt đi, A Diệu muốn nói lại thôi. Cậu ta không dám phẫn nộ cũng không dám nói gì,
thậm chí cậu ta còn không dám di chuyển.
Đạo diễn phối hợp với tôi kiểm tra hết các hạng mục thiết bị trong khách sạn, dưới ánh mắt mong chờ của ông ta, rốt cuộc tôi cũng lấy hợp đồng ra.
Ông ta thở phào nhẹ nhõm, đang định ký tên, tôi lại ngăn ông ta lại, chậm rãi ung dung lật đến trang thứ hai mươi ba.
Dưới ánh mắt phức tạp của đạo diễn, tôi cười nói:
Trên hợp đồng giữ bí mật có ghi, trước khi chương trình tạp kỹ chưa ghi hình, cấm hết mọi hành vi tiết lộ tin tức về khách sạn. Thế nhưng vừa rồi lúc đi vào tôi trông thấy rõ ràng có người phát sóng trực tiếp khách sạn ra bên ngoài.
Ông ta lập tức đổ mồ hôi như mưa, cầm lấy điện thoại gân cổ lên hỏi: "Của ai?"
Mặt A Diệu trắng bệch lại, hai chân run rẩy đi tới: "Của tôi."
Tôi khẽ tựa vào ghế sô pha: "Vi phạm hợp đồng phải phạt thế nào cũng biết rồi đấy."
Đạo diễn chỉ vào mũi của cậu ta, tức giận đến mức sắc mặt xám xịt: "Cậu cút cho tôi."
A Diệu gần như lập tức không thể đứng vững, vẻ mặt cầu xin năn nỉ:
Đạo diễn, tôi không có cố ý, cũng chỉ là chuyện vặt vãnh thôi mà, ngài cứ coi như chưa từng xảy ra đi.
"Trước khi ghi hình, cậu không thấy người đại diện ký hợp đồng giữ bí mật sao? Bây giờ đã có mấy triệu người xem phát sóng trực tiếp, sao có thể coi như chưa từng xảy ra?" Đạo diễn kìm nén sự tức giận: "Mau cút đi, ngày mai tôi sẽ gửi bản hủy bỏ hợp đồng đến cho công ty của cậu."
"Đừng, đạo diễn, nếu để cho công ty biết chuyện này, tài nguyên của tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng mất."
"Chuyện này không liên quan đến tôi."
A Diệu cắn răng: "Nhưng trước đó cũng không phải là không có ai phát sóng trực tiếp trước khi ghi hình, không phải vẫn không sao đấy ư? Tại sao…" Đột nhiên cậu ta quay đầu lại, ánh mắt ảm đạm nhìn tôi chằm chằm: "Khương Miểu Miểu, có phải cô cứ muốn níu lấy tôi không tha hay không?"
Tôi ngồi ở trên ghế sô pha, dáng vẻ tươi cười hời hợt: "Đúng thế."
A Diệu:...
Anh ta vội vàng nhìn về phía đạo diễn: "Ngài cũng nghe thấy rồi đấy, là cô ta nhằm vào tôi, tôi cũng chỉ là nói cô ta vài câu thay Cố Tuyết mà thôi.
Đạo diễn không thể nhịn được nữa, vẫy tay với nhân viên công tác: "Đuổi cậu ta ra ngoài."
Hợp đồng giấy trắng mực đen, cho dù tôi có nhằm vào cậu ta, thì cũng với điều kiện tiên quyết là khi cậu ta thật sự vi phạm hợp đồng.
A Diệu bị nhân viên công tác lôi ra ngoài, cậu ta vội vàng xin giúp đỡ: "Mấy cậu nói hai câu với đạo diễn giúp tôi đi."
Đáng tiếc đồng đội của cậu ta cũng sợ mình bị liên lụy, vội dời mắt đi.
Xử lý xong chuyện hợp đồng, tôi đứng dậy đến nhà vệ sinh một chuyến.
Khi đang rửa tay, hành lang truyền đến tiếng bước chân, tôi vô thức quay đầu lại, đúng lúc chạm mắt với một chàng trai.
Bắt gặp ánh mắt của tôi, cậu ấy co rúm lại, đưa tay ra giấu sau lưng.
Nhưng tôi vẫn nhìn thấy vết bầm tím trên làn da của cậu ấy.
"Triệu Kính Trạch, cậu không ra ngoài đấy ghi hình chương trình tạp kỹ sao?"
Tôi vẩy nước trên tay rồi đi về phía cậu ấy, ai ngờ cậu ấy thế mà lại lui về phía sau hai bước, trong mắt hiện lên một tia áy náy.
Chàng trai này cũng là thành viên của nhóm nhạc nam DN, tướng mạo đẹp trai, thực lực cũng mạnh, chẳng qua bối cảnh gia đình rất kém nên khi ra mắt chỉ đứng thứ ba.
Lúc đầu khi tôi bị A Diệu nhằm vào, toàn bộ nhóm nhạc nam chỉ có cậu ấy là nói đỡ vài câu cho tôi.
Triệu Kính Trạch vô cùng áy náy giữ khoảng cách với tôi.
"Xin lỗi tiền bối, lần này tôi không thể giúp được chị."
Bắt gặp ánh mắt của cậu ấy, tôi lập tức hiểu ra.
"Cho nên vết thương trên người của cậu là vì giúp tôi nên bị đám người A Diệu bắt nạt sao?"
…
"Nói chuyện."
Triệu Kính Trạch rủ mắt, lông mi khẽ run rẩy, thoạt nhìn như một con thiên nga mảnh khảnh yếu ớt.
"Không liên quan gì đến chị, chẳng qua là bọn họ muốn tìm một cái cớ để phát tiết mà thôi."
Tôi nhạy bén nắm bắt được thông tin: "Vây nên, đây cũng không phải là lần đầu tiên?"
…
"Công ty mặc kệ sao?"
"... Biết xử lý thế nào được, bọn họ đều có bối cảnh cả. Tôi…haizzz."
Tôi nhíu mày, bắt lấy cổ tay của cậu ấy: "Đi."
Cậu ấy ngơ ngác: "Đi đâu?"
"Ra mặt cho cậu đấy."