Nữ Bá Tổng Tự Tu Dưỡng

Chương 5




"Triệu Kính Trạch sững sờ ngay tại chỗ, sau khi hoàn hồn lại thì vội vàng giữ chặt tôi lại: ""Đừng, tiền bối, vì đắc tội bọn họ mà chị bị ép phải rút khỏi giới rồi, chị cũng đừng có đi chọc bọn họ nữa.""

Tôi ấn lấy huyệt thái dương muốn bật cười: ""Ai nói tôi rút khỏi giới là vì bọn họ thế?"""

Rõ ràng là tôi bị anh trai bắt trở về kế thừa gia sản.

Cậu ấy mỉm cười an ủi tôi: "Tôi không sao đâu."

Nói xong thì nhấc chân rời đi.

"Đợi một chút." Tôi ngăn cậu ấy lại, một ý tưởng không mấy hoàn thiện dần dần hình thành: "Cậu có muốn rời khỏi công ty không?"

"Tiền bối, chị đừng có nói giỡn với tôi nữa. Nếu như tôi hủy hợp đồng, phải trả hơn sáu nghìn vạn tiền vi phạm hợp đồng đấy."

"Tôi cho cậu."

"Rời khỏi giới giải trí, tôi biết đi đâu kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ."

"Ai nói để cho cậu rút khỏi giới." Tôi híp mắt, ngón tay vô thức ma sát vào điện thoại: "Không phải chỉ là một cái công ty quản lý thôi sao, tôi có tiền. Không có nghệ sĩ thì lấy tiền đào về, không có tài nguyên thì lấy tiền đập vào."

Tia sáng trong mắt Triệu Kính Trạch chợt lóe lên: "...Chị đừng đùa tôi."

Tôi không hề nói nhảm, lập tức cầm điện thoại lên gọi một cuộc: "Anh, em muốn một người."

Nửa tiếng sau, tôi và Triệu Kính Trạch ngồi trong văn phòng của anh tôi, trước mặt là bản hủy hợp đồng của cậu ấy.



Tôi kinh ngạc: "Nhanh thế sao?"

Anh tôi bớt chút thời gian ngẩng đầu lên khỏi tài liệu:

"Tìm thẳng ông chủ của cậu ta lấy thôi, một nghệ sĩ nho nhỏ mà thôi, đối phương còn vui vẻ tặng cho anh một ân tình nữa ấy."

Triệu Kính Trạch: ...

Như mộng như ảo.jpg

Sau khi lấy được bản hủy hợp đồng, tôi và Triệu Kính Trạch quay về công ty của cậu ấy thu dọn đồ đạc.

Vừa đi ra khỏi phòng nghỉ lại chạm mặt với đám người A Diệu.

Bọn họ đã sớm nghe thấy tin tức cậu ta rời nhóm, đang hùng hùng hổ hổ lại bất ngờ trông thấy cậu ấy, một đống lửa giận đã lập tức có chỗ phát tiết:

"Triệu Kính Trạch, cậu thật sự rời nhóm hả?"

Triệu Kính Trạch khẽ gật gật đầu tựa như một con hạc nhỏ.

A Diệu hít sâu một hơi: "Đồ sói mắt trắng không có lương tâm, chúng tôi đối xử với cậu tốt như vậy, sao cậu có thể rời nhóm được chứ?!

Tôi cười lạnh lên tiếng: "Còn không rời nhóm, chẳng lẽ chờ bị các cậu bắt nạt đến chết sao?"



A Diệu dời ánh mắt về phía tôi, trong mắt hiện lên sự căm hận, nhưng vẫn nhịn xuống.

Cậu ta dẫn các đồng đội khác rời khỏi, khi đi ngang qua Triệu Kính Trạch, cậu ta hạ giọng nói:

"Có điều cậu rút khỏi cũng tốt, loại người như cậu cũng chỉ làm liên lụy chúng tôi thôi. Nếu như không có cậu, chúng tôi sẽ càng ngày càng nổi, còn cậu thì cứ đợi cút ra khỏi giới giải trí cùng với tiền bối của cậu đi."

Triệu Kính Trạch trầm mặc thở dài.

Vẻ trầm mặc ấy cứ mãi duy trì cho đến khi tôi dẫn cậu ấy đến công ty tôi chọn.

Cậu ấy trợn mắt há mồm nhìn toà công ty nguy nga tráng lệ như cung điện ở trước mặt, khó tin hỏi:

Tiền bối, đây là công ty bây giờ của tôi sao?

Tôi nhận diện khuôn mặt mở cửa đi vào: "Đúng thế, cả tòa nhà này đều là của chúng ta."

Tôi dẫn cậu ấy vào thang máy, tham quan từng tầng lầu.

"Các chuyên viên trang trí sẽ đến vào chiều hôm nay. Trước mắt ở đây chỉ có một nghệ sĩ duy nhất là cậu thôi."

Nói cách khác, toà công ty xa hoa như vậy, phương tiện đầy đủ hoàn mỹ như vậy, cùng với đội ngũ chuyên nghiệp hùng hậu như vậy, tất cả đều chỉ phục vụ một mình cậu ấy.

Triệu Kính Trạch: w( ° )w

Quả thực là người giàu vô tình.