Nữ Bá Tổng Tự Tu Dưỡng

Chương 3




Biểu cảm ghét bỏ trên mặt bọn họ lập tức biến thành khiếp sợ.

"Đúng thật là đã đợi rất lâu." Tôi lười biếng vươn tay ra bắt tay với đạo diễn, cũng thản nhiên nói.

Vẻ tươi cười trên khóe miệng của đạo diễn lập tức cứng đờ lại.

Vẻ mặt của đám người Cố Tuyết rất khó coi, trong lòng nổi lên dự cảm chẳng lành.

Mặt tôi không chút thay đổi nói tiếp: "Công tác tuần tra khách sạn liên quan đến tiến trình ghi hình chương trình, mấy người làm trễ nãi tiến độ công việc của tôi, dẫn đến việc trì hoãn ghi hình chương trình tạp kỹ. Chuyện này do ông chịu trách nhiệm hay là đám người bọn họ chịu thế?

Nói xong, tôi giương mắt quét đến chỗ Cố Tuyết.

Đạo diễn không thể tin được, đột nhiên ngoảnh đầu lại: "Cố Tuyết?”

Cố Tuyết còn chưa kịp thu lại nụ cười nịnh nọt treo trên mặt, nghe vậy thì sợ tới mức lui về phía sau hai bước, vội vàng xua tay:

Đạo diễn, tôi không có, tôi chỉ là…

Hai giọt nước mắt óng ánh rơi xuống, đạo diễn còn chưa nói gì, Cố Tuyết ngược lại đã khóc trước.

Đạo diễn:..

Tôi thấy vậy thì bật cười:

"Khóc cái gì, tôi nói gì sai sao?"

“Không phải, tôi..."



"Người ngăn cản tôi vào khách sạn, làm chậm công việc của tôi không phải là cô sao?”

Cố Tuyết cắn môi, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn hình ảnh tiểu bạch hoa đáng thương.

Đáng tiếc đạo diễn cũng không ăn cái bộ dáng đó của cô ta.

Ông ta hiểu được ý tứ của tôi, cau mày nói với Cố Tuyết: "Cô đi về đi."

Cố Tuyết trừng lớn mắt: "Vậy chuyện ghi hình phải làm sao bây giờ?"

Đạo diễn nói: "Tôi sẽ giải thích tình huống với bên ngoài, cũng sẽ tìm người khác thay thế vị trí của cô."

Cố Tuyết: "Nhưng mà đạo diễn, vị trí của tôi quan trọng như vậy, sao có thể tùy tiện tìm người thay thế được chứ?"

Tôi vuốt vuốt tóc, không kiên nhẫn mà chậc một tiếng.

Một người chỉ biết khóc lóc sướt mướt thì có thể có tác dụng gì đối với hiệu quả của chương trình à?

Cố Tuyết liếc tôi một cái rồi xoay người rời khỏi khách sạn.

Tôi nhấc chân đi vào bên trong, đám người A Diệu chôn chân ở cửa, sắc mặt khó coi.

Khi đi ngang qua, tôi cười hỏi bọn họ: "Không đi vào sao?"

A Diệu cố gắng nở một nụ cười nịnh nọt với tôi:

Khương Miểu Miểu, vừa rồi chúng tôi không biết cô…



"Không được đi vào." Vừa dứt lời, tôi chỉ vào cửa.

A Diệu: ???

Trong đại sảnh, trên điện thoại di động vẫn đang phát sóng trực tiếp.

Bão bình luận nhanh chóng chuyển động:

"Chuyện gì xảy ra thế này, sao Khương Miểu Miểu lại trở về thế?"

"Vừa rồi tôi thấy đám người Cố Tuyết đi ra ngoài, nhất định là Khương Miểu Miểu lại uy hiếp bọn họ!"

"Cô ta vậy mà lại có mặt mũi mà trở lại. Bảo vệ đâu rồi, mau lôi cô ta ra ngoài đi!

Nhìn hai giây, tôi khẽ cười mở miệng: "Đã nói đây là khách sạn nhà tôi mà mấy người không tin?"

Bão bình luận: ???

Trò quái gì thế này?

Tôi quay đầu lại hỏi đạo diễn: "Kiểm tra thuộc công việc cần bảo mật, không thể truyền ra ngoài, cho nên kênh phát sóng trực tiếp này…

Đạo diễn vội vàng cười nói: "Cứ theo quyết định của cô."

Bão bình luận:...

Một giây sau, màn hình tối sầm, tôi đưa tay đóng kênh phát sóng trực tiếp.