Tuy rằng đây chỉ là suy đoán nhưng chuyện xảy ra nhiều lần, trùng hợp quá mức nên Tĩnh Hàm muốn không tin cũng không được, nếu người tốt bụng kia là một hồn ma thì đã có thể giải thích được nguyên nhân tại sao cô không nhìn thấy ai mang đồ ăn cho mình rồi.
Tuy nhiên vui vẻ qua đi sắc mặt của cô đột nhiên trắng bệch, nếu người nọ là hôn ma vậy có phải đã nhìn thấy cô bị Tuấn Hào làm nhục rồi hay không?
Chỉ cần nghĩ đến người bạn duy nhất quan tâm mình ghê tởm mình, toàn thân Tĩnh Hàm lại run lên, cô cảm thấy bản thân không còn sạch sẽ nữa, không xứng làm bạn với hồn ma kia.
Linh hồn vừa trừng trí đám con gái nói xấu Tĩnh Hàm xong thì thấy cô đang không ngừng run rẩy, anh lo lắng bay vòng quanh người cô muốn tìm xem cô đã gặp phải vấn đề gì thì nhưng vô ích.
Từ góc độ của anh nhìn qua thì phát hiện đôi môi cô đã trở nên trắng bệch.
“Cô gái nhỏ này bị cái gì vậy? Chẳng lẽ có đứa nào đùa ác với con bé?”
Lúc này linh hồn gấp đến mức vò đầu bứt tóc, bàn tay vô tình khẽ chạm vào tay của Tĩnh Hàm, ngay lập tức cô cảm nhận được làn gió mát lạnh trên da thịt, tâm trạng đang hỗn loạn nhanh chóng được trấn an.
Cô khẽ thở ra một hơi, thầm nghĩ nếu hồn ma ghét bỏ cô thì hôm nay đã không giúp cô nhiều như vậy, có lẽ người nọ thương xót cô nhiều hơn chăng?
Nghĩ như vậy Tĩnh Hàm cũng không còn căng thẳng nữa.
Sau đó giáo viên vào lớp học, Tĩnh Hàm tập trung nghe giảng, thi tốt nghiệp là con đường thoát khổ duy nhất của cô, cô nhất định không được lơ là.
Linh hồn thấy cô đã khôi phục trạng thái như bình thường thì cũng không hốt hoảng nữa, anh bắt đầu bay khắp trường để xem xét tình hình
Hiện tại anh còn phát hiện thêm một điều thú vị nữa là chỉ cần anh không rời xa Tĩnh Hàm trong phạm vi mười mét thì có thể tự do tác động một lực nhỏ vào vật thể hữu hình, từ đây cho thấy sức mạnh của anh đã tăng lên rồi.
Có lẽ không bao lâu nữa anh sẽ giống với những con ma khác có siêu năng lực điều khiển vật thể hoặc tác động mạnh lên cơ thể con người đi.
Linh hồn bay lượn khắp nơi, sau cùng dừng lại ở phòng bảo vệ, lúc này họ đang lướt điện thoại và ghé đầu vào nhau để thảo luận tin tức bên trong.
“Ây da, chủ tịch tập đoàn Trầm thị bị tai nạn hiện đang hôn mê chưa tỉnh? Chậc, mới ba mươi mấy tuổi mà xui xẻo quá.”
“Năm nay trúng hạn tam tai rồi, cả một cơ ngơi lớn như vậy không biết để lại cho ai.”
Linh hồn vừa nghe nhắc đến Trầm thị lập tức bay qua nhìn, bên trong màn hình hiện rõ Trầm Sở Thần đang hôn mê.
Là hôn mê chứ không phải chết!
Vậy anh làm sao thế này?
Chẳng lẽ là vì hồn xuất khỏi xác cho nên thân thể mới hôn mê mãi không chịu tỉnh.
Đúng vậy, linh hồn chính là chủ tịch tập đoàn Trầm thị, Trầm Sở Thần.
Ba tháng trước trên đường đi viếng mộ ông ngoại thì xảy ra va chạm với xe container dẫn đến mất lái đâm vào cột điện, đến khi tỉnh lại đã thấy mình ở chỗ của Tĩnh Hàm.
Anh cứ tưởng mình đã chết rồi, ai ngờ vẫn còn sông. Nếu vậy anh phải tìm cách đến bệnh viện để nhập lại vào cơ thể của mình mới được.
Anh bất tỉnh lâu như vậy, đám cáo già kia chắc chắn đã ngo ngoe rục rịch muốn đào rỗng sản nghiệp của anh rồi.
Nhưng anh phải làm sao mới đến được bệnh viện trong khi anh không thể di chuyển cách Tĩnh Hàm quá xa đây.
Sở Thần gấp gáp đến mức bay vòng quanh phòng bảo vệ, sau cùng anh chán nản bay trở về lớp học tìm Tĩnh Hàm.
Anh vừa đi, bảo vệ già lập tức rùng mình nói:
“Sao không mở điều hòa mà lạnh quá vậy? Đang giữa trưa mà.”