Tĩnh Hàm cúi đầu bước nhanh vào lớp học, không ngẩng đầu lên cô cũng biết ánh mắt của mọi người bất thiện đến mức nào, Tuấn Hào muốn cô ngồi chung xe đến trường rõ ràng là muốn cô càng thêm chật vật nan kham mà.
Chỗ ngồi của cô nằm ở cuối dãy cạnh cửa sổ, sau lưng chính là thùng rác, nơi này không ai chịu ngồi cuối cùng ép cô phải nhận, đã vậy còn bắt cô đi đổ rác mỗi ngày.
Tĩnh Hàm không muốn nảy sinh cãi vã nên cũng nhận nhiệm vụ đổ rác này, cô hy vọng năm cuối cấp diễn ra suôn sẻ, chỉ cần tốt nghiệp xong đậu đại học thì cô có thể chọn một ngôi trường thật xa, rời bỏ những người gây đau khổ cho mình.
“Đúng vậy, chỉ còn mấy tháng nữa thôi, mình sẽ chịu đựng được.”
Tĩnh Hàm tự cổ vũ bản thân xong lại lấy sách vở ra ôn tập, linh hồn bay theo bên cạnh cô thấy vậy rất hài lòng, bé con nhà mình chăm chỉ ngoan ngoãn, vừa nhìn đã thích rồi.
Lúc trước linh hồn chỉ có thể quanh quẩn trong biệt thự nhà họ Lưu nhưng hôm nay không hiểu vì nguyên nhân gì mà có thể bay theo Tĩnh Hàm đến trường, nhưng mặc kệ, so với việc ngày ngày nhìn mấy bản mặt đáng ghét của người nhà họ Lưu, anh càng thích ngắm khuôn mặt xinh đẹp non mịn của cô hơn.
Không đúng, cô gái nhỏ không bị cận, đeo kính tròng to như thế làm gì, che hết cả mặt mũi rồi.
Nhưng rất nhanh sau đó linh hồn đã nhận ra vấn đề, bên tai anh vang lên giọng nói châm chọc của một học sinh nữ:
“Nhìn con Tĩnh Hàm kìa, tóc tai rũ rượi nhếch nhác thế kia, bị vạch trần thân phận thật xong lập tức hiện nguyên hình, bây giờ mấy thằng nam từng thích nó không biết có hối hận không nữa.”
Một học sinh nữ khác nói xen vào:
“Đương nhiên là chạy mất dép rồi, tầm một tháng trước thằng Phúc Hoàng ở lớp kế bên nói dù nó không còn là tiểu thư nhà họ Lưu thì với khuôn mặt xinh đẹp và dáng người quyến rũ của nó, cậu ta cũng sẽ chi tiền cho nó, nhưng mà giờ cậu ta hối hận rồi, nhìn dáng vẻ này của nó chỉ sợ nuốt không trôi cơm.”
Sau đó đám con gái tụm lại cười cợt, âm thanh khá to cứ như thể muốn để chính chủ nghe thấy vậy.
Mà đúng là Tĩnh Hàm đã nghe thấy nhưng cô không để ý tới họ mà vẫn cắm đầu ôn tập, linh hồn bay ở bên cạnh lại không chịu được bèn tiến tới trước mặt đám học sinh kia.
“Hừ, con gái con lứa mới tí tuổi đầu bày đặt ức hiếp bạn học ngại bần ái phú, để anh đây dạy cho mày cách làm người.”
Chỉ thấy cô học sinh nữ cầm đầu cười nhạo Tĩnh Hàm đang gác đầu lên đùi một học sinh nữ khác, hai tay cầm điện thoại vui vẻ lướt web thì đột nhiên sau gáy lạnh lẽo khiến cô ta run tay đánh rơi chiếc điện thoại trúng ngay sóng mũi của cô ta.
“A! Đau quá!”
Cô gái bật dậy ôm mũi kêu đau đớn, chúng học sinh vây quanh xem thử, bỗng một cô bạn la lên:
“Máu! Con Trang Mai chảy thật nhiều máu!
Cô gái tên Trang Mai run rẩy sờ lên mũi mình, thấy bàn tay toàn là máu, cô ta trợn trắng mắt ngất xỉu tại chỗ.
Mấy thằng con trai vội khiêng cô ta đến phòng y tế, lúc này cả lớp nháo nhào lên, mọi người vây quanh cô gái vừa để Trang Mai gối đầu, hỏi:
“Nó bị làm sao vậy?”
Cô bạn lắc đầu nói:
“Không biết, vừa rồi tự dưng nó rùng mình một cái rồi điện thoại rớt xuống. Đập mạnh như vậy chắc gãy xương mũi rồi.”
Tĩnh Hàm đang cắm đầu nhìn sách giáo khoa vừa nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, trong đầu chợt lóe lên tia sáng, khóe môi không khỏi nhếch lên.
Người nọ... đang trút giận thay cô sao?