Tuy nhiên khi Sở Thần trở về lớp học đã không thấy Tĩnh Hàm đâu, hiện tại đúng vào thời điểm ra chơi, chẳng lẽ cô đi vệ sinh rồi?
Sở Thần lập tức bay về phía nhà vệ sinh của trường học, nhưng đến nơi cũng không tìm được cô, anh bắt đầu bay khắp nơi tìm kiếm, trong lòng đột nhiên sinh ra dự cảm chẳng lành.
Cô gái nhỏ là một học sinh ngoan ngoãn chăm chỉ, chắc chắn giờ ra chơi cũng sẽ ngồi học, không lý nào lại chạy lung tung như vậy.
Nếu cô đi chơi anh cũng không lo lắng, chỉ sợ cô bị đám học sinh trong trường kéo đến đâu đó bắt nạt thôi.
Dự cảm của Sở Thần không sai, lúc anh bay đến khu vực lấy dụng cụ thể dục đã nghe đám học sinh đùa giỡn đối đáp với nhau, cuộc đối thoại thật sự có liên quan đến Tĩnh Hàm.
“Mày biết gì không? Đám con Thu Giai kéo con Tĩnh Hàm đến hội trường thi đấu nói chuyện riêng đấy. Tao nghĩ tụi này muốn thanh lý con kia rồi, nghe nói Thu Giai thích hotboy Tuấn Hào mới chuyển trường tới mà bị con Tĩnh Hàm đoạt trước nên tức quá muốn xử đẹp nó.”
Sở Thần tức tốc bay tới hội trường thi đấu, trong lòng càng thêm phẫn nộ, rõ ràng cô gái nhỏ chỉ muốn an ổn học tập, tại sao bọn này cứ mãi làm khó dễ con bé chứ? Cha mẹ chúng không dạy chúng cách làm người sao? Thật quá đáng.
Hiện tại Sở Thần giống như người cha già biết tin con gái cưng của mình gặp nạn mà lòng dạ rối như tơ vò, sau một hồi cũng đến được sân thi đấu.
Cửa ngoài đã bị đóng chặt, nhưng đang trong hình dạng linh hồn, Sở Thần dễ dàng lẻn vào bên trong, cảnh tượng Tĩnh Hàm quỳ dưới sàn, một đám con gái vây quanh cô lập tức đập vào mắt, mà đồng phục của cô đã bị xé rách lộ cả dây áo lót, đầu tóc rối bù, trên mặt còn có vết bầm đỏ rướm máu, vừa nhìn đã biết bị đánh không nhẹ rồi.
Anh lao tới muốn đẩy đám con gái kia ra rồi ôm Tĩnh Hàm vào lòng nhưng anh không thể chạm vào bất cứ ai, thân thể anh xuyên qua họ, cuối cùng trơ mắt nhìn cô bị người ta xé rách áo để lộ ra bờ ngực căng tròn.
“Mẹ nó nhìn cặp ngực của nó kìa, giống gái gọi không kia chứ, kiểu này chắc bị nhiều thằng bóp rồi mới to được như vậy.” Trúc Linh, bạn thân của Thu Gia trề môi khinh miệt.
Thu Giai nhìn vòng một của Tĩnh Hàm cũng ghen ghét đỏ mắt, bằng tuổi nhau nhưng có ai to như cô đâu chứ? Đúng là hồ ly tinh chuyển thế đầu thai mà.
Cô ta vung chân lên đạp vào ngực của Tĩnh Hàm, sau đó hất cằm về phía đám tùy tùng của mình, nói:
“Lột sạch đồ nó ra quay video lại đăng lên mạng, để coi sau khi bị tất cả mọi người nhìn thấy thân thể rồi sẽ còn ai bị vẻ ngoài trong trắng ngây thơ của nó lừa gạt nữa.”
Tuấn Hào chỉ có thể là của cô ta, anh chắc chắn sẽ ghê tởm loại con gái đã bị nhiều người nhìn thấy hết như cô.
Tĩnh Hàm dùng tay che trước người mình lại khóc lóc cầu xin:
“Mấy bạn đừng làm vậy mà!”
Cô sợ hãi muốn bỏ chạy nhưng đã bị Thu Giai nắm lấy tóc giật ngược ra sau khiến da đầu của cô đau đến mức như thể muốn tách ra khỏi da thịt.
“Muốn chạy à? Đợi bọn tao quay phim lại đã, có lẽ sau khi đoạn phim này được tung ra thì sẽ có mấy ông già đại gia đặt mua một lần phục vụ của mày đấy.”
Ánh mắt của Thu Giai lộ ra sự oán độc, lúc trước khi thân phận của Tĩnh Hàm chưa được công khai, cô ta luôn thua cô về mọi mặt, sự ghen ghét tích tụ từng ngày, hiện tại có cơ hội làm nhục cô, cô ta tuyệt đối không thể bỏ qua.
“Không! Đừng mà! Các người không thể đối xử như vậy với tôi!”
Tĩnh Hàm hét lớn giơ tay ra nắm lại tóc của Thu Giai, hai bên giằng co không ai nhịn ai.