Nốt Chu Sa Của Đại Lão

Chương 58: Nhớ ra tất cả




Sở Thần trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào vết bớt, đầu óc ngưng trệ.

Từng đợt từng đợt ký ức ập vào đại não khiến đầu anh lảo đảo ngồi bệt xuống sàn.

Ba tháng, ký ức ba tháng xuất hồn của anh đã quay về rồi.

Anh là chị ma, là người bạn linh hồn luôn bay theo sau Tĩnh Hàm.

Anh từng tự nhủ sau khi tỉnh lại sẽ bảo vệ che chở cô, không cho cô chịu đau khổ nữa, nhưng hiện tại anh làm cái gì?

Sở Thần nhìn Tĩnh Hàm tựa vào thành bồn tắm, toàn thân rải rác vết bầm xanh tím, nhất thời vung tay lên tự tát vào mặt mình một cái.

“Khốn nạn, mày biết Tĩnh Hàm sợ hãi thằng Tuấn Hào vì nguyên nhân gì mà lại đối xử với cô ấy như vậy, hiện tại thì hay rồi, cô ấy sẽ hận mày còn nhiều hơn cả thằng nhãi ranh kia.”

Sở Thần ôm mặt ão não, làm chủ tịch từng ấy năm đánh giết với đám cáo già thương trường nhưng bây giờ anh lại không biết phải làm thế nào để Tĩnh Hàm không hận mình.

Chết tiệt! Sao anh lại buông lời mắng nhiếc cô, sao anh lại nhân lúc cô gặp nạn mà làm chuyện hèn hạ này chứ?

Sở Thần lại tự đánh mình thêm mấy cái, một lúc sau anh rốt cuộc cũng bế Tĩnh Hàm ra khỏi nhà tắm.

Thôi, chuyện đã tới nước này rồi anh nên tìm cách giải quyết hậu quả chứ không phải than trời trách đất. Anh sẽ dùng thân phận mới để chăm sóc cô mà không phải nói cho cô biết anh là chị ma của cô.

Anh muốn hình tượng chị ma luôn luôn tốt đẹp trong lòng cô gái nhỏ.

Đặt Tĩnh Hàm lên giường xong, Sở Thần bước ra bên ngoài ban công, đôi mắt của anh lạnh lùng tàn nhẫn nhìn về phía bóng đêm đen kịt.

Anh móc điện thoại ra gọi đi.

“Cho ông Cường một chút giáo huấn đi.”

Dạy con không nghiêm là lỗi của cha, mới tí tuổi đầu đã dám bày trò hẹn hạ hại đời con gái người ta, nếu ông Cường không biết dạy con nên người thì để anh.

Sở Thần nghĩ mà sợ, nếu hôm nay đám thanh niên kia không vào nhầm phòng thì cô gái nhỏ của anh sẽ gặp phải chuyện gì? Anh thật sự không dám tưởng tượng.

Càng nghĩ càng giận, anh hận không thể cho đám nhóc kia trải qua những gì mà Tĩnh Hàm đã phải chịu đựng.

Còn thằng nhãi ranh Tuấn Hào và cả nhà họ Lưu kia nữa, một người anh cũng không tha.

Biệt thự nhà họ Lý.

Bà Tuyết đột nhiên cảm thấy trong lòng bồn chồn không yên, thấy mấy đứa cháu vẫn chưa về, bà bèn gọi cho Tĩnh Hàm.

[Thuê bao của quý khách...]

Bên kia truyền tới âm thanh của tổng đài, lòng của bà Tuyết càng thêm nặng nề, sau đó bà gọi cho An An, một lúc sau cô ta mới bắt máy.

Tiếng nhạc xập xình át cả giọng nói, bà Tuyết nhăn mặt, nghĩ thầm mấy đứa nhỏ này đi đâu mà ồn quá không biết.

“Con nghe đây ngoại.”

Bà Tuyết vội hỏi:

“Mấy đứa đang ở đâu vậy? Sao giờ này chưa về?”

An An nhanh chóng lấy cái cớ:

“Chúng cháu đang hát karaoke trong KTV, hiện tại mới hơn mười hai giờ, đời sống về đêm vừa bắt đầu mà ngoại, yên tâm nếu trễ quá chúng cháu sẽ thuê khách sạn ở qua đêm.”

Bà Tuyết cũng không phải phụ huynh cổ hủ bắt con cháu phải về nhà ngủ cho bằng được, nhưng bà vẫn lo lắng cho Tĩnh Hàm.

“Vậy cháu nhớ chăm sóc Tĩnh Hàm nhé.”

An An nhăn mặt, Tĩnh Hàm Tĩnh Hàm, lúc nào cũng là cô, bà ngoại không lo lắng cho cô ta sao?

Càng nghĩ càng giận, An An đáp qua loa vài câu rồi cúp máy sau đó quay sáng hỏi thanh niên tên Tú:

“Chuyện tao kêu mày làm sao rồi?”

Thanh niên tên Tú tự tin đáp:

“Chị An An yên tâm, chắc con Tĩnh Hàm vẫn còn đang nằm dưới thân đám đàn ông kia đâu, đợi xong việc rồi chúng ta sẽ nhận được đoạn phim ngay.”

An An nghe vậy trong mắt toát ra một tia ác độc. Tĩnh Hàm à, mày xong đời rồi.