Nốt Chu Sa Của Đại Lão

Chương 57: Đêm mặn nồng (2)




Khi đầu nắm chen chúc vào bên trong cửa động khiến mép thịt căng giãn đến cực điểm, cô gái đang nhắm nghiền mắt lập tức nhăn nhó kêu đau:

“Đau quá... hu hu... đau quá... không muốn!”

Tĩnh Hàm vùng vẫy đôi chân, Sở Thần chộp lấy giơ lên cao, chỗ riêng tư càng thêm lộ rõ trước mắt đàn ông.

“Hừ, tới bước này rồi còn bướng bỉnh.”

Tuy lời nói khiển tránh nhưng giọng điệu mềm mỏng nhẹ nhàng, thậm chí bên trong còn có một chút yêu thương cưng chiều.

Không ngờ vẫn còn trinh.

Sở Thần cong môi, xem ra không thể tùy tiện đút vào rồi.

Sở Thần mở hộc tủ lấy chai gel ra, đổ một ít vào tay sau đó nhẹ nhàng nới lỏng cho Tĩnh Hàm.

Hai ngón tay đút vào, từ ban đầu khó chịu sang thoải mái lâng lâng, Tĩnh Hàm lắc hông đón hùa theo động tác của Sở Thần.

“Hức... a... khó chịu... chỗ đó khó chịu...”

Đột nhiên Tĩnh Hàm kẹp chặt đùi, hai ngón tay của Sở Thần cũng mắc kẹt ở bên trong người cô.

Sở Thần biết mình đã chạm phải điểm nhạy cảm của cô rồi bèn rút ngón tay ra rồi chen vào giữa hai chân cô, một lần nữa cọ thằng em của mình lên mép thịt đỏ hồng.

Đầu nấm từ từ tiến vào khoang thịt, chậm rãi xé rách tấm màng mỏng manh, máu chảy ra kèm theo dịch trắng.

Cơn đau đớn quá độ khiến Tĩnh Hàm tỉnh táo phần nào, cô nhăn mặt hé mắt nhìn thấy có một người đàn ông đang đè nặng trên người mình.

“Không... tránh ra! Khốn nạn! Tránh ra!”

Tĩnh Hàm gào thét điên cuồng chống trả, Sở Thần cau mày dừng động tác lại nhưng sau đó đột nhiên giơ tay bịt miệng cô lại rồi rướn người về phía trước một cái.

Phốc.

Vật nam tính đâm lút cán vào bên trong.

“Ưm!!!”

Tĩnh Hàm trợn trừng đôi mắt thống khổ gào thét, gân cổ nổi lên cuồn cuộn, nước mắt chảy dài xuống mang tai.

Sở Thần hôn lên trán cô một cái, nói:

“Ngoan, tôi sẽ không đối xử tệ bạc với em đâu.”

Dứt câu không đợi Tĩnh Hàm phản ứng, Sở Thần đã bắt đầu động, anh dập nhanh và liên tục vào người cô, từng đợt khoái cảm xen lẫn nhục nhã ập tới khiến đầu óc của cô bắt đầu phiêu đãng.

“A a a... Hức!”

Tĩnh Hàm vòng tay câu cổ Sở Thần ngửa đầu đón nhận từng đợt thủy triều lên xuống, nhìn đôi môi hồng nhuận bởi vì đau mà tái nhợt, anh bèn cúi người phủ kín nó.

Môi lưỡi giao nhau, dưới thân dính chặt, hai người dùng cách thức nguyên thủy nhất của nhân loại tạo nên mối liên kết gắn bó cả cuộc đời.

“Ha...”

Sở Thần ngửa cổ thét dài một tiếng rồi bắn vào bên trong cơ thể của Tĩnh Hàm.

Từng đợt dịch nóng hổi tràn ngập trong khoang bụng rồi chảy ra ngoài thấm vào ga giường.

Tĩnh Hàm lim dim mắt thở hổn hển trên giường, đôi mắt cô ướt át, khắp người toàn là dấu hôn đỏ chót.

“Chết tiệt, quyến rũ quá mức rồi!”

Sở Thần chửi thầm một tiếng, thằng em lại ngóc đầu lên, dường như nó vẫn còn luyến tiếc mép thịt thít chặt mềm mại của cô gái.

Anh khẽ nuốt nước bọt, sau đó nắm chân Tĩnh Hàm giơ lên, nhìn cô bé bị ức hiếp đến mức sưng đỏ, trong lòng anh lại sinh ra cảm giác muốn tiếp tục bắt nạt cô.

Thế là anh lại đúc thằng em vào một lần nữa, trận chiến mới bắt đầu.

Không biết phải chịu đựng bao lâu, trải qua bao nhiêu lần, rốt cuộc Tĩnh Hàm cũng hoàn toàn bất tỉnh nhân sự mà Sở Thần cũng thỏa mãn gối đầu lên bờ ngực căng tròn của cô.

Thật thỏa mãn.

Sở Thần ngồi trên giường vuốt ve gương mặt của cô, ánh mắt tràn ra sự yêu thương.

Nếu cô đã khiến anh thỏa mãn như vậy, anh không ngại cho cô ở bên cạnh mình, nói gì thì cô bé này cũng rất đáng thương.

Sở Thần bế Tĩnh Hàm lên đi vào nhà vệ sinh, anh đặt cô vào bồn tắm giúp cô tắm rửa.

Tuy nhiên đúng lúc này tầm mắt của anh lại rơi vào vết bớt đỏ hình đóa hoa trên thắt lưng của cô.