Sáng hôm sau.
Bà Tuyết thấy An An, Khánh Linh và Lan Đồng trở về bèn hỏi:
“Tĩnh Hàm đâu, sao nó không về chung với mấy đứa?”
Cả đêm qua bà Tuyết không sao ngủ ngon giấc mà cứ trằn trọc cho tới sáng, bà không dám gọi điện làm phiền sợ mấy đứa nhỏ, dù sao ai cũng lớn cả rồi, bà không thể quản lý quá chặt.
Nhưng mà hiện tại đi bốn về ba khiến bà lo lắng không thôi.
An An cố nén khó chịu trong lòng xuống cười nói:
“Đêm qua Tĩnh Hàm uống say quá nên chúng cháu để nó ngủ ở khách sạn rồi, tỉnh rượu nó sẽ tự về.”
Khánh Linh và Lan Đồng đồng loạt gật đầu phụ họa cho lời An An nói, chưa đợi bà Tuyết phản ứng, cô ta đã lên tiếng:
“Sắp trễ học rồi, chúng cháu phải thay đồ đi học.”
Dứt câu ba đứa trẻ kéo nhau chạy vào trong nhà, bà Tuyết gấp gáp nhưng cũng không thể làm gì được.
Ba người ngồi xe đến trường, ở trong một góc vắng, Khánh Linh hỏi:
“Người kia thật sự chỉ chụp hình mát mẻ của Tĩnh Hàm thôi đúng không chị An An?”
So với An An độc ác tàn nhẫn, Khánh Linh và Lan Đồng khá ngây thơ, chúng có thể hả hê bắt nạt người khác nhưng chỉ dừng lại ở những trò đùa trẻ con, còn chuyện hại đời cưỡng bức gì đó, chúng thật sự không dám làm.
Như chuyện tối qua, An An nói cô ta chỉ thuê người chụp ảnh mát mẻ của Tĩnh Hàm để cô vì sợ xấu hổ mà nghe lời chúng chứ không nghĩ tới chúng là đồng phạm gây tổn thương cho một cô gái vô tội.
An An thiếu kiên nhẫn nhíu mày gật đầu, trong lòng lại nghi hoặc không biết tại sao bên kia không gửi đoạn video cho cô ta, chẳng lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi?
Đột nhiên An An cảm nhận được dự cảm chẳng lành, sau khi tan học, cô ta phải tìm thằng Tú hỏi cho rõ ràng mới được.
Đếm khoảng tám giờ sáng, Tĩnh Hàm tỉnh lại, lúc này đầu của cô đau đớn dữ dội, cô muốn giơ tay lên xoa trán thì phát hiện cánh tay cũng vô cùng nhức mỏi, cơ thể rã rời không còn chút sức lực.
“Mình đang ở đâu đây? Đau quá!”
Tĩnh Hàm nhăn mặt cố cử động thân thể nhưng không được, bất đắc dĩ cô chỉ phải nằm yên hòa hoãn đầu óc nhớ lại chuyện gì đã xảy ra với mình.
Đêm qua cô bị nhóm của An An ép uống rượu mạnh sau đó hình như cô bị đưa đến một nơi xa lạ, kế tiếp...
Từng đợt từng đợt ký ức giao hoan ùa về, toàn thân của cô cứng đờ, đôi mắt trợn trừng nhìn lên trần nhà.
Tiếp theo đó lồng ngực của cô bắt đầu phập phồng, phổi không bơm đủ không khí khiến khuôn mặt của cô dần dần chuyển sang tím tái.
Sở Thần xử lý công việc xong tức tốc trở về khách sạn với Tĩnh Hàm, anh không yên tâm để cô một mình, lỡ như sau khi tỉnh lại cô làm chuyện dại dột thì nguy.
Quả nhiên điều Sở Thần lo lắng là đúng, anh vừa mở cửa đã thấy Tĩnh Hàm thở gấp trên giường.
Anh vội lao tới đỡ cô tựa vào lòng mình, sau đó dùng tay bịt miệng của cô lại rồi hốt hoảng hô to:
“Hít thở bằng mũi, thở chậm thôi, ngoan, nghe lời anh.”
Tĩnh Hàm như không nghe thấy, toàn thân cô run bần bật và có dấu hiệu co giật.
Bản thân Sở Thần cũng đang run, nhưng anh biết nếu bây giờ mà rối loạn thì người con gái mình yêu sẽ chết, anh tuyệt đối sẽ không để điều này xảy ra.
Sở Thần cúi người nói khẽ bên tai cô:
“Em chấp nhận cứ thế mà chết đi thật sao? Em không muốn trả thù kẻ đã hại đời em sao? Ngoan, cố gắng hít thở, cố gắng sống.”