Sở Thần đang bị cơn nóng thiêu đốt lý trí, vừa chạm phải làn da mát lạnh của Phương Nhã lập tức vùi mặt vào giữa ngực của cô ta mà hít hà, bàn tay cũng không ngừng luồn vào trong váy ngắn sờ soạng.
Bản năng đàn ông trỗi dậy, Sở Thần không nói hai lời đẩy Phương Nhã nằm xuống bàn làm việc, sau đó cởi quần lót của cô ta ra.
Phương Nhã mị hoặc nhìn anh, khẽ cười nói:
“Anh Sở Thần gấp gáp quá, người ta vẫn chưa chuẩn bị tốt đâu.”
Sở Thần nhếch môi cười nhạo:
“Đây chẳng phải mục đích của cô khi tới đây sao? Nói không chuẩn bị ai tin? Mau dạng chân ra!”
Sở Thần mới không quan tâm kẻ muốn leo lên người mình thượng vị cảm nhận thế nào, anh cũng không phải kẻ ngốc mà không biết mình đã trúng chiêu, nhưng đối phương quá ngây thơ rồi, vị trí phu nhân nhà họ Trầm nếu dễ ngồi bằng mấy trò hèn hạ này thì nó đâu bị bỏ trống nhiều năm như vậy.
Sở Thần kéo ngăn tủ dưới bàn làm việc lấy ra một cái bao, Phương Nhã vừa thấy vật này mặt lập tức xụ xuống, cô ta không ngờ anh lại có trang bị từ trước.
Mặc kệ, hôm nay phát sinh quan hệ với anh, ngày sau còn không tìm được cơ hội mang thai con của anh sao?
Nghĩ đến đây Phương Nhã phối hợp dạng chân để lộ đóa hoa xinh đẹp nhất trên người phụ nữ.
Sở Thần cũng không rảnh rỗi mà thưởng thức, hiện tại anh chỉ muốn mau chóng giải tỏa nhu cầu của mình mà thôi.
Áo giáp đã mặc, đạn đã lên nòng chỉ còn một bước cuối cùng.
Cốc cốc cốc.
“Ngài Trầm, có ông Phát và con trai út của ông ta đến tìm.”
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Quý Châu, hai người lập tức dừng động tác đang làm lại.
Sở Thần buông Phương Nhã ra, kéo khóa quần lên, cài nút áo vào, lưu loát sạch sẽ giống như chưa từng xảy ra chuyện vậy.
“Anh Sở Thần...”
Phương Nhã gọi khẽ một tiếng, giọng nói mềm đến mức có thể chảy ra nước.
“Chậc.”
Sở Thần tặc lưỡi một tiếng, mỉa mai:
“Cũng đã U30 rồi còn hộc theo mấy cô gái nũng nịu làm gì? Mau thu dọn đi, đừng để tôi kêu người vào dọn giúp cô.”
Vừa rồi đầu óc của anh hơi mụ mị, nhờ tiếng gọi của Quý Châu mà tĩnh táo hơn phần nào, vốn dĩ là ăn quàng ai tới cũng được, bây giờ lại như bị xối nước lạnh nhìn thấy Phương Nhã là muốn nôn.
Mà cô ta sau khi nghe anh chê bai tuổi tác của mình thì vô cùng tức giận, cô ta phí biết bao tiền của mới bảo dưỡng được nhan sắc trẻ trung này, anh không biết thưởng thức thì thôi còn châm biếm.
Chẳng lẽ dấu hiệu tuổi già của cô ta đã đến rồi sao? Có vết chân chiêm hay nếp nhăn?
Phương Nhã vội mặc đồ vào rồi mở gương ra xem, thấy trang dung vẫn như cũ mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Quý Châu nghe lệnh đi vào, thấy Phương Nhã cũng ở biểu cảm hơi đổi một chút. Sở Thần không kiên nhẫn hỏi:
“Có chuyện cứ nói nhìn cái gì mà nhìn?”
Quý Châu vội ho khan che đi xấu hổ, Phương Nhã cũng cầm túi bước ra khỏi văn phòng, vừa đi đến cửa, cô ta chợt nghe Quý Châu nói:
“Ông Phát dẫn theo con trai út tới bàn chuyện hợp tác dự án ở khu B với chúng ta.”
Sở Thần nhíu mày hỏi:
“Nhà họ Lưu chỉ có một đứa con gái út thôi mà? Con trai út ở đâu ra?”
Vừa nghe thấy ba chữ nhà họ Lưu, bước chân của Phương Nhã lập tức khựng lại.
Là nhà họ Lưu trong suy nghĩ của cô ta sao?
Chưa đợi cô ta bình tĩnh, Quý Châu đã đáp:
“Nghe nói lúc trước bị ôm nhầm, hiện tại tráo đổi thân phận rồi.”
Lộp bộp.
Tiếng đồ vật rơi xuống nền gạch vang lên, Sở Thần và Quý Châu đồng loạt nhìn qua thì thấy Phương Nhã đang luống cuống nhặt túi xách lên rồi bước nhanh ra khỏi văn phòng.