Trầm Sở Thần ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ, đầu lông mày nhíu lại thật chặt, hỏi:
“Sao cô lại tới đây? Tôi đã nói không có việc gì thì đừng tới tập đoàn rồi mà.”
Người phụ nữ trước mặt là Phương Nhã - em gái nuôi của Trầm Sở Thần, hai năm trước được mẹ của anh là bà Anna cứu thoát khỏi tay bọn buôn người, thấy hợp duyên nên mang theo bên cạnh.
Ban đầu anh cảm thấy lai lịch của cô ta bất minh, cô ta lại nói rằng mình mất trí nhớ nên càng khiến anh thêm nghi ngờ nên nhất quyết không đồng ý, tuy nhiên mẹ anh một hai muốn nhận cô con gái nuôi này vì thế anh cũng chỉ có thể thuận theo.
Hai năm qua nghi ngờ trong anh đã vơi đi rất nhiều, chẳng qua cô ta quá phiền luôn bám riết lấy anh không buông, đã vậy còn làm nhân viên hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người. Anh không để trong lòng chuyện này cũng không muốn giải thích, nhưng cô ta cứ ăn mặc hở hang lượn lờ trước mặt anh khiến anh cảm thấy vô cùng chán ghét.
Đã vậy mẹ còn cố ý gán ghép cô ta cho anh. Hừ!
Phương Nhã nghe ra giọng điệu ghét bỏ trong lời Trầm Sở Thần nói thì nụ cười trên mặt hơi giữ không được, nhưng rất nhanh sau đó cô ta tiến sát lại gần anh, chống hai tay lên bàn để lộ ra vòng một căng tròn, nói:
“Em chỉ quan tâm anh thôi mà, làm gì hung dữ với người ta quá vậy? Hơn nữa em phụng mệnh của mẹ nuôi tới trông chừng anh, mẹ nói với em phải canh chừng anh, không cho anh làm việc quá sức.”
Trầm Sở Thần cúi đầu tiếp tục xử lý công văn, vừa làm vừa nói:
“Công việc và sức khỏe đều là của tôi, tôi tự biết cân bằng, cô nói mẹ không cần lo lắng.”
Ý tiễn khách rất rõ, cố tình Phương Nhã làm bộ không hiểu, cô ta tiến ra sau lưng Trầm Sở Thần, đặt tay lên vai anh nhẹ nhàng xoa bóp.
“Gần đây em có học được một kiểu mát xa mới rất tốt cho tinh thần, anh để em xoa bóp giúp anh một chút rồi em sẽ về, như vậy em cũng có thứ để giao đãi với mẹ.”
Trầm Sở Thần thở hắt ra một hơi, sau đó tựa lưng vào thành ghế nhắm mắt lại, nói:
“Được rồi, chỉ lần này thôi đấy.”
Hiện tại anh chỉ muốn cô ta mau chóng rời khỏi văn phòng của anh thôi.
Phương Nhã nhận được câu trả lời như mong muốn khóe miệng cong lên một nụ cười kiều diễm.
Làn môi của cô ta đỏ mộng, đôi mắt lúng liếng đưa tình, đặc biệt là thân hình gợi cảm nghẹt thở, nhìn cô ta ai biết đã là người phụ nữ ba mươi tám tuổi đâu chứ?
Không, hiện tại cô ta có thân phận mới, Phương Nhã - ba mươi tuổi, em gái nuôi của chủ tịch tập đoàn Trầm thị đứng đầu châu Á.
Xoa bóp một hồi, bàn tay của Phương Nhã bắt đầu di chuyển xuống khuôn ngực rắn chắc của Trầm Sở Thần, cơ thể của cô ta tỏa ra một mùi hương hơi gay mũi, nhưng một khi ngửi vào lại khiến đầu óc lân lân, khắp người rạo rực.
Nhìn gò má của Trầm Sở Thần dần dần đỏ ửng, Phương Nhã biết mình đã thành công, không uống công cô ta tìm đại sư chế hương liệu làm ra loại nước hoa kích tình này.
Cô ta muốn hôm nay một lần trúng đích, tốt nhất có luôn cả con, cô ta chắc chắc sẽ nắm vững địa vị phu nhân nhà họ Trầm.
Phương Nhã kề sát vào tai Trầm Sở Thần khẽ thủ thỉ:
“Anh nóng không, hay là cởi áo khoác ngoài ra nhé.”
Trầm Sở Thần nhăn mặt cởi áo vest ra, Phương Nhã nắm cơ hội ngồi lên đùi anh sau đó đặt tay anh vào vị trí bờ mông căng tròn của mình.
“Anh Sở Thần người anh nóng quá, làn da của em mát lạnh lắm này, anh sờ một chút đi.”