Phương Nhã chạy vội vào nhà vệ sinh của tập đoàn, hiện tại đang giờ làm việc nên không ai vào đây.
Cô ta chống hai tay xuống bệ rửa tay thở hổn hển, nếu không phải lớp trang điểm khá dày thì đã thấy mặt của cô ta xanh như tàu lá chuối rồi.
“Đúng rồi, không sai được! Thật không ngờ thằng nhãi ranh kia lại phát hiện ra thân phận của mình nhanh như vậy. Không, nó rất thông minh, nó có thể tống mình vào tay bọn buôn người được thì đương nhiên cũng điều tra ra sự thật năm xưa.”
Nhớ lại ánh mắt tựa như thú hoang săn mồi vào cái ngày định mệnh đó, Phương Nhã chợt rùng mình.
Khi đó thằng nhãi đó chỉ mới mười lăm tuổi thôi đã có năng lực lớn như vậy, nếu để nó biết mình vẫn còn sống chắc chắn không tha cho mình.
Phương Nhã ngẩng đầu lên nhìn bản thân trong gương. Hai năm qua cô ta đã tiến hành chỉnh sửa khuôn mặt, mặc dù vẫn còn mang nét cũ nhưng sẽ không ai nghĩ rằng cô ta là cô y tá Tuyết Liên lúc trước, huống chi chỉ cần cô ta cố ý tránh mặt, Tuấn Hào sẽ không nhận ra.
Nghĩ đến đây cô ta hít sâu một hơi, thầm mắng bản thân quá chết nhát, kể từ khi trở thành con gái nuôi của mẹ Sở Thần thì không ai có thể vạch trần thân phận thật của cô ta nữa.
Phương Nhã chải chuốt lại tóc tai rồi hiên ngang bước ra khỏi nhà vệ sinh, đúng lúc này nhìn thấy ông Phát và Tuấn Hào đang đi phía trước.
Nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, móng tay của cô ta ghim chặt vào da thịt, ánh mắt không giấu nổi sự căm ghét.
“Thằng nhãi ranh, đợi ngày tao lên làm bà Trầm rồi tao sẽ cho mày biết tay, dám tính kế tao à? Cứ đợi đó.”
Tuấn Hào như cảm nhận được tầm mắt nóng cháy của ai đó đang dán chặt vào lưng mình thì quay đầu lại nhìn xung quanh.
Phương Nhã nhanh chân nấp vào một góc để anh không phát hiện, ông Phát thấy vậy bèn hỏi:
“Con nhìn gì vậy?”
Tuấn Hào thu hồi tầm mắt, anh không cho rằng vừa rồi mình sinh ảo giác, chắc chắn có kẻ nào đó đang nhìn anh, nhưng hiện tại không thể nói bậy, vì thế anh lắc đầu đáp:
“Không có gì đâu ba.”
Ông Phát gật đầu sau đó dặn dò:
“Dự án lần này khá lớn, lát nữa con cứ ngồi bên cạnh quan sát cách ba đàm phán với ngài Trầm rồi học hỏi, rất tốt cho tương lai của con đấy.”
Tuấn Hào tỏ vẻ cảm động, sau đó hai cha con tiến tới văn phòng chủ tịch Trầm thị.
Sở Thần tiếp đón hai người, khi nhìn vào Tuấn Hào, ánh mắt hơi lóe một chút nhưng sau đó lại che giấu rất nhanh.
Một lúc sau...
Sở Thần bắt chéo chân nhàn nhã lật xem bản kế hoạch dự án ông Phát đưa cho rồi cười nói:
“Đề nghị của chủ tịch Phát thật khiến người ta mát mặt nhỉ? Thảo nào mấy năm nay Lưu thị lại phát triển vượt bật ở trong nước như vậy, tập đoàn của tôi cũng phải nhún nhường vài phần đấy.”
Ông Phát nghe Sở Thần khen lập tức cười tươi đáp:
“Ha ha ngài Trầm quá khen, Lưu thị chỉ là một doanh nghiệp nhỏ thôi, không thể sánh bằng Trầm thị chiếm lĩnh cả châu Á. Ngài Trầm tuổi trẻ tài cao, nếu thằng con tôi được một nửa như ngài thì tôi yên tâm buông tay hưởng phúc rồi.”
Nghe vậy ánh mắt của Sở Thần lại đảo qua Tuấn Hào, anh mân mê cằm của mình vài cái rồi hỏi:
“Trông cậu trai này khá quen mặt, không biết chúng ta có từng gặp ở đâu chưa?”
Tuấn Hào cũng nhìn Sở Thần, anh chỉ thấy người đàn ông này qua tivi báo chí, hoàn toàn không có ấn tượng đã gặp ngoài đời, lúc này ông Phát nói xen vào:
“Có lẽ thằng bé từng được đài truyền hình phỏng vấn vì thành tích học xuất sắc nên vô tình lọt vài mắt ngài Trầm thôi chứ con trai tôi còn nhỏ, sao tiếp xúc được với nhân vật lớn như ngài?”