Tuấn Hào bóp chặt cằm của Tĩnh Hàm, nghiến răng gằng từng chữ hỏi:
“Có phải em đã ngủ với con mà đó rồi không?”
Tĩnh Hàm đẩy Tuấn Hào ra, hiện tại cô không rảnh quan tâm đến sự điên khùng của anh, cô muốn cứu chị ma của mình, chị ma không thể bị đánh tan xác vì cô được.
Nhìn thầy pháp đang bày đồ trừ ma dưới lầu, Tĩnh Hàm hét lên:
“Dừng lại ngay! Không được trừ ma!”
Tĩnh Hàm chạy xuống lầu muốn hất văng đồ dùng hành nghề của thầy pháp nhưng đã bị hai người bảo vệ to khỏe ngăn lại, cô tìm mọi cách phản kháng cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thầy pháp thi triển “thần thông” xua đuổi tà ma.”
“Không! Chị ơi chạy đi!”
Lúc này đây Tĩnh Hàm chỉ mong chị ma đã rời khỏi biệt thự, nhưng hy vọng này quá mỏng manh, bởi vì cô không còn cảm nhận được tương tác từ người bạn của mình nữa rồi.
Tuấn Hào khoan thai bước đến trước mặt cô, dùng một tay nâng mặt của cô lên ép cô phải nhìn cho rõ cảnh thầy pháp bắt ma, cô gào khóc trong tuyệt vọng:
“Tuấn Hào, tôi xin cậu mà, cậu làm gì tôi cũng được, tôi sẽ không chống trả nữa, làm ơn hãy tha cho chị ấy đi được không?”
Tuấn Hào mỉm cười, cô luôn miệng nói hồn ma kia là nữ nhưng anh tuyệt đối không tin, bởi vì trực giác cho anh biết đó là một người đàn ông.
Anh đã cho cô quá nhiều thời gian để chấp nhận phục tùng anh rồi giờ đây lại bị một hồn ma cướp trước.
Cơn phẫn nộ hóa thành giòi bọ bò lúc nhúc trong người khiến anh khó chịu không thôi, anh muốn cô phải đau khổ hơn nữa.
“Tĩnh Hàm, sao cô đê tiện thế hả? Tìm người sống không được nên chấp nhận dạng chân cho một con ma à? Cô thiếu hơi đàn ông giống như một con đ.i.ế.m thiếu hơi của quý vậy, nếu cô đã thích bị cưỡi thì đợi tôi đánh con ma kia hồn phi phách tán rồi sẽ cho cô vào ổ chứa làm gái chịu không?”
Tĩnh Hàm căn bản không nghe thấy những lời nhục mạ của Tuấn Hào, hiện tại cô chỉ muốn cứu chị ma của mình, nhìn cô như vậy, lòng anh thêm ghen ghét.
Cô có tư cách gì để yêu người khác? Dù là ma quỷ cũng không được, cả đời này cô chỉ có thể làm đồ chơi cho anh thôi.
Lúc này thầy pháp đã làm phép xong, xung quanh không có gì thay đổi nhưng ông ta vẫn dõng dạc tuyên bố:
“Con ma kia đã bị tôi đánh tan xác rồi, nó sẽ không thể hại ai được nữa, thậm chí cũng không thể đầu thai.”
“Không!”
Tĩnh Hàm hét lên, cô nhìn xung quanh nhỏ giọng lầm bầm:
“Chị ơi, nếu chị vẫn an toàn thì xin hãy tương tác với em đi mà.”
Nhưng đợi mãi cô cũng không cảm nhận được khí lạnh như mọi khi, trái tim của cô rơi thẳng xuống đáy vực, toàn thân mềm nhũn trượt dài ngồi bệt xuống sàn.
Tuấn Hào nhìn biểu hiện của cô đã đoán được hồn ma kia thật sự biến mất rồi, anh lập tức bật cười to, tiếng cười như u linh ngoi lên từ địa ngục khiến lòng người cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Anh kề sát vào tai cô khẽ thì thầm:
“Nhìn đi, tình nhân của em bị em hại không thể đầu thai rồi, tất cả là tại em đấy.”
Tĩnh Hàm như người mất hồn, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước không hề có tiêu cự.
Chị ma bị đánh tan xác rồi, là cô đã hại chị ấy...
Cô phải chết để tạ tội!
Cô phải chết...
Đột nhiên Tĩnh Hàm vùng dậy chạy vào nhà bếp rút con dao nhỏ ra giơ lên muồn đâm vào tim mình, ngay lúc này Tuấn Hào lao tới dùng tay nắm chặt lưỡi dao, máu tí tách rơi xuống sàn nhà.
“Cô muốn chết à? Cô chết rồi vẫn không thay đổi được việc hồn ma kia đã tan thành mây khói mà tôi vẫn sống nhởn nhơ trên đau khổ của cô. Cô phải sống tiếp để trả thù chứ!”