Đôi mắt của Tuấn Hào chợt lóe, ngọn lửa ghen ghét chậm rãi thiêu đốt tâm trí của anh.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng có một hồn ma nào đó bám theo Tĩnh Hàm, ngủ cùng cô, trò chuyện với cô thôi anh đã phẫn nộ không chịu được.
Hơn nữa nói không chừng hồn ma đó còn lợi dụng năng lực siêu nhiên của mình quấy rối chiếm hữu thân thể của Tĩnh Hàm.
Rầm rầm rầm!
“Khốn kiếp!”
Tuấn Hào tức giận đập mạnh nắm đấm xuống thành giường để phát tiết, hành động này khiến máu túa ra từ tĩnh mạch chảy khắp mu bàn tay.
“Tại sao? Tại sao?”
Anh như phát điên khi nghĩ đến chuyện Tĩnh Hàm đã không còn trong trắng, rõ ràng lần đầu của cô nên thuộc về anh, vì cái gì lại để một hồn ma cướp trước?
Anh hận! Anh muốn giết người!
Lúc bà Liên dẫn bác sĩ vào đã nhìn thấy Tuấn Hào liên tục đập tay xuống giường máu me bê bết, đôi mắt của anh trợn trừng tròng trắng phủ đầy tơ máu trông không khác gì một kẻ tâm thần.
Bà Liên chạy tới ngăn con trai làm chuyện tổn thương chính mình, miệng hô lên:
“Con làm gì vậy Hào? Mau dừng lại! Còn các người nữa, nhanh qua đây giúp tôi trấn an nó đi.”
Câu sau bà ta quay đầu lại quát vào mặt nhóm bác sĩ, họ vội vàng chạy tới tiêm thuốc an thần cho Tuấn Hào, vài giây sau anh mới bình tĩnh dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến khi Tuấn Hào tỉnh lại lần nữa thì đã là giữa trưa ngày hôm sau, anh không kích động nữa, biểu cảm vô cùng lạnh nhạt giống như người nổi điên hôm qua không phải anh vậy.
Bà Liên thấy vậy mừng rỡ hỏi:
“Con không sao chứ? Hôm qua con làm mẹ sợ muốn chết!”
Bà ta không hỏi tại sao anh lại nổi điên, chỉ cần hiện giờ anh bình thường là tốt rồi.
Tuấn Hào im lặng không nói, bà Liên lại thao thao bất tuyệt:
“Con nhỏ Tĩnh Hàm kia đúng là ma quỷ đầu thai, con không biết đâu, hôm qua mẹ với anh họ con định bắt nó quỳ bên giường cầu nguyện cho con mau tỉnh lại thì đột nhiên sau gáy lạnh ngắt, con nói có tà khí hay không?”
Nghe vậy, Tuấn Hào càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, mắt anh khẽ híp lại, đồng tử lộ ra sự cay độc, hạ giọng nói:
“Mẹ mời thầy pháp cao tay về nhà mình đi, con muốn con ma kia hồn phi phách tán.”
Tuấn Hào nằm viện chỉ một ngày đã khăng khăng muốn xuất viện, anh bức thiết phải tiêu diệt con ma đó càng sớm càng tốt, bà Liên không khuyên nổi anh chỉ có thể nghe theo.
Lúc này Tĩnh Hàm đang ở trong biệt thự nhà họ Lưu, xảy ra chuyện cô cũng không dám đến trường mà rúc ở trong phòng, ngay lúc cô nghĩ mình có thể an ổn sống mấy ngày thì đột nhiên “rầm” một tiếng, cửa phòng của cô bị đá văng.
Tuấn Hào đứng trước cửa, đầu anh quấn vải trắng, ánh mắt lạnh lệ hung tợn khiến người đối diện sợ phát khiếp.
Tĩnh Hàm sợ hãi lùi vào một góc lớn tiếng quát:
“Anh muốn gì? Anh cả đã nói các người phải để tôi yên rồi mà!”
Tĩnh Hàm thầm mắng bản thân ngu ngốc, họ là cùng một giuộc, sao có thể giữ lời hứa với cô chứ?
Chị ma ơi mau cứu em với, em muốn rời khỏi đây!
Tĩnh Hàm sợ đến mức rơi nước mắt, Tuấn Hào lại không tỏ vẻ gì muốn tiến tới gần cô mà chỉ nói:
“Trong nhà có ma quỷ quấy phá, tôi đã mời thầy pháp đến tiêu diệt nó rồi.”
Đôi mắt của Tĩnh Hàm trợn to, máu huyết toàn thân như ngưng đọng lại, người cô lạnh ngắt không sao nhúc nhích được.
Một sự khủng hoảng đang nhanh chóng đóng băng tâm trí của cô.
Ngay sau đó cô bất chấp tất cả xông ra ngoài hét lớn:
“Không! Các người không được phép làm hại bạn của tôi!”
Tuy nhiên vừa mới chạy qua cửa thì cổ tay của cô đã bị Tuấn Hào nắm lấy, đồng tử của anh co rụt lại, nụ cười giãn rộng hết cỡ.
“Ha ha ha... em biết nó tồn tại sao?”