Tuấn Hào nắm tóc Tĩnh Hàm giật ngược ra sau, vừa nhoẻn miệng cười vừa nói:
“Ha ha, rốt cuộc cô cũng cảm nhận được đau đớn bởi thù hận như cái cách mà mẹ cô gieo rắc bất hạnh lên cuộc đời của tôi rồi.”
Anh mạnh mẽ tách ngón tay của cô ra khỏi cán dao, sau đó áp bàn tay đầy máu của mình lên mặt cô xoa nắn, gò má trắng nõn bị nhiễm đỏ tuyệt đẹp biết bao.
“Tĩnh Hàm, cô vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi bàn tay của tôi đâu.”
“Ha ha ha...”
Tĩnh Hàm nhìn chằm chằm vào Tuấn Hào, lúc này cô cũng cười, một nụ cười vô cùng quỷ dị.
Có vẻ cô đã bị chàng trai trước mắt bức điên rồi.
Cứ thế, trạng thái điên cuồng của hai người trẻ tuổi khiến nhóm giúp việc sợ hãi rùng mình không dám tiến tới can ngăn.
Sau sự kiện trừ ma đó, biệt thự nhà họ Lưu im ắng đến lạ thường, Tuấn Hào không tìm Tĩnh Hàm áp bức cô nữa, bà Liên thì khỏi nói, bà ta rất sợ ma nên mấy ngày nay luôn ở nhà mẹ đẻ, đợi những thứ dơ bẩn thật sự biến mất rồi mới dám về.
Một tuần sau, ông Phát và Thế Kiệt về nước, đúng lúc này Tuấn Hào và Tĩnh Hàm cũng tan học, bà Liên vội chạy tới hỏi han con trai út:
“Ba với anh cả của con về rồi, mau qua chào đi con.”
Tuấn Hào treo nụ cười nhẹ trên mặt tiến tới gật đầu chào cha và anh trai, thấy anh ngoan ngoãn lễ độ như thế, ông Phát rất hài lòng, sau đó tầm mắt đảo qua Tĩnh Hàm đang đứng bên kia, lên tiếng:
“Tĩnh Hàm, qua đây với ba nào, thời gian qua vất vả cho con rồi.”
Nếu là lúc trước cô sẽ lăn xăn chạy tới nũng nịu với ông ta, nhưng bây giờ nét ngây thơ hồn nhiên trong ánh mắt đã thay bằng vẻ lãnh đạm thờ ơ, cô chỉ liếc nhìn một nhà bốn người tề tụ bên nhau một cái rồi xoay người bỏ lên lầu.
Rầm!
Cửa phòng đóng lại thật mạnh.
Bà Liên nghiến răng quát:
“Con mất dạy này sao nó dám tỏ thái độ đó với chúng ta chứ? Để tôi lên phòng dạy cho nó một bài học.”
“Bà thôi đi!” Ông Phát khẽ quát.
“Mặc kệ nó, tất cả qua đây tôi có chuyện muốn nói.”
Lúc này bà Liên mới ngưng nghỉ làm loạn ngồi xuống ghế sô pha, dù vậy sắc mặt của bà ta vẫn không quá đẹp, thậm chí còn ác ý nghĩ rằng chồng mình có gì đó với Tĩnh Hàm nên mới bao che cô như vậy, tưởng tượng đến đây ngọn lửa ghen tuông trong lòng bà ta sôi lên sùng sục, ngay lúc muốn bạo phát chất vấn ông Phát thì ông ta đã nói:
“Người thân ruột thịt của Tĩnh Hàm đã đến tìm tôi, họ muốn nhà mình trả quyền giám họ con bé cho họ.”
Ông Phát vừa dứt câu, đôi mắt Tuấn Hào trừng to, sát khí phóng ra không cách nào che lấp được.
Người phụ nữ kia đã bị anh bán sang biên giới rồi vậy mà còn có thể mò được đường về sao?
Tay anh siết chặt quần, lớp vải dày bị anh nhàu nát không còn hình dạng, bà Liên ngồi bên cạnh hỏi:
“Là con quỷ cái đã tráo đổi con của chúng ta à? Nó còn dám ló mặt tới đòi người?”
Ông Phát nhíu mày trách:
“Nói năng càng ngày càng thô tục thật không ra gì. Không phải cô ta, là nhà họ Lý, Tĩnh Hàm là cháu ngoại gái thất lạc của nhà họ.”
Bà Liên nhíu mày hỏi:
“Là gia tộc họ Lý ở thủ đô sao?”
Ông Phát nặng nề gật đầu, bà Liên bực tức nghiến răng nói:
“Không ngờ con nhỏ đó lại tốt số đến vậy, thứ như nó phải bị coi như rác rưởi vức vào bãi rác mới phải. Tóm lại tôi không cho phép nó đi đâu cả, nói gì thì nhà mình cũng đâu thua kém nhà họ Lý.”
Thế Kiệt hơi liếc nhìn sang Tuấn Hào, thấy sắc mặt của anh đã trở nên bình tĩnh thì lấy làm lạ, vừa nãy anh ta còn thấy anh phẫn nộ giống như muốn đi giết người, sao bây giờ lại không có chuyện gì rồi?
Nhưng lúc này không phải thời điểm để nghi ngờ, anh ta nói với bà Liên:
“Không phải chúng ta muốn giữ Tĩnh Hàm lại là được đâu mẹ, trên thương trường thêm một người bạn thì mất đi một kẻ thù, chúng ta chẳng những phải trả Tĩnh Hàm cho họ mà còn phải khiến con bé nói tốt về nhà chúng ta nữa.”