Bà Liên trợn to mắt nhìn Thế Kiệt, khó tin hét lớn:
“Con nói gì vậy? Em trai của con bị đánh thành ra như vậy chẳng những con không đòi công bằng cho nó còn kêu mẹ không được đụng vào con khốn kia?”
Thế Kiệt nhíu mày mất kiên nhẫn nói:
“Chuyện khá phức tạp, chờ cha và con giải quyết xong chuyện ở nước ngoài sẽ trở về nói rõ, mẹ chỉ cần nghe lời con, để yên cho Tĩnh Hàm là được rồi.”
“Không thể nào!” Bà Liên la to.
“Mẹ phải đánh nó, lột sạch đồ của nó ném ra đường để ai ai cũng nhìn thấy bộ dáng xấu xí của nó!”
Nhìn biểu cảm điên cuồng của bà Liên, Thế Kiệt biết rõ nhiệm vụ mà cha giao cho mình cực kỳ khó khăn, nhưng biết sao được, anh ta cũng không thể làm gì bà ta.
“Mẹ...”
Đúng lúc này chàng trai nằm trên giường bỗng thều thào hô một tiếng, đôi mắt chậm rãi mở ra, bà Liên vội vàng chạy tới hỏi han:
“Con trai của mẹ tỉnh rồi sao? Còn đau không con?”
Tuấn Hào nghiêng đầu né tránh bàn tay của bà Liên, ánh mắt hướng về phía Thế Kiệt, đối với người anh trai này, ngoại trừ lần đầu gặp mặt nhận thân ra, ba tháng qua chưa từng tiếp xúc nên cũng không hề có tình cảm gì đáng nói, huống chi hiện tại anh đã không còn thiện cảm với bất cứ ai nữa rồi.
Lúc anh vùng vẫy trong vũng lầy dơ bẩn, họ không xuất hiện thì bây giờ anh cũng không cần họ bố thí tình thương.
Thế Kiệt cũng thế, anh ta vốn đã không thích cậu em trai quá mức âm u này của mình, hiện tại còn có ý đồ xấu với Tĩnh Hàm càng khiến anh ta bất mãn không thôi.
Cô gái nhỏ kia được anh ta trông nom từ nhỏ đến lớn, làm gì tới lượt tên nhóc như anh nhúng chàm?
Hai anh em nhìn nhau, bầu không khí căng thẳng chạm vào là nổ ngay, sau đó Tuấn Hào lên tiếng:
“Anh cả nói đúng, lần này là lỗi của con, nhất thời trong người có rượu nên làm phiền Tĩnh Hàm, may mắn cô ấy đập cho con tỉnh nếu không cũng không biết con đã làm ra chuyện gì rồi.”
Bà Liên không chấp nhận thấy con trai cúi đầu nhận lỗi trước Tĩnh Hàm bèn tức giận nói:
“Là con tiện nhân kia quyến rũ con, không phải lỗi của con đâu.”
Dù nói là nói vậy nhưng bà Liên cũng đã bỏ xuống ý định trừng trị Tĩnh Hàm, tuy nhiên Thế Kiệt vẫn không an tâm mà dặn dò:
“Tuấn Hào đã biết sai rồi thì mẹ cũng đừng làm khó dễ Tĩnh Hàm nữa, nếu không có việc gì thì con phải ra sân bay đây.”
Bà Liên vội kéo con trai lớn lại, hỏi:
“Sao mới về mà lại đi rồi? Chậc, mẹ đâu có kêu con về lo cho Tuấn Hào đâu, cần gì phải vất vả như thế?”
Bà Liên nghĩ Thế Kiệt vội vàng trở về là vì lo lắng cho thương tích của Tuấn Hào, nhất thời cảm thấy rất xót cho anh ta.
Thế Kiệt tỏ vẻ ghét bỏ liếc xéo Tuấn Hào một cái, thầm nghĩ cha nhất quyết kêu anh ta phải về nước để dặn dò bà Liên, nếu chỉ nói qua video call, ông ta sợ bà ta sẽ tắt ngang, sự thật suy đoán của ông ta đã đúng, nhìn thái độ vừa rồi của bà ta thì chắc chắn không nghe lời anh ta nói rồi.
Hừ, có lẽ ba tháng qua đứa em trai này đã tẩy não bà Liên khá nhiều nên bà ta mới nghe lời anh như thế, xem ra đứa nhỏ này không đơn giản.
Thế Kiệt rời đi, bà Liên kêu bác sĩ tới khám cho Tuấn Hào, chỉ còn một mình trong phòng bệnh, anh lâm vào trầm tư.
Bình hoa đập vào đầu anh theo hướng từ trên rơi xuống, lúc đó Tĩnh Hàm đã bị anh khống chế rồi, vậy ai đã làm điều đó?
Nếu trong phòng có người thì anh đã sớm nhận ra, huống chi người nọ cũng không thể thoát được sự truy lùng của người trong nhà.
Đột nhiên Tuấn Hào ngẫm lại những chuyện kỳ lạ xảy ra gần đây, tài xế bị lạc tay lái, nến đột nhiên rơi xuống váy của cô gái dự tiệc... giống như có thế lực siêu nhiên nào đó đang giúp Tĩnh Hàm vậy.