Nhưng những nụ cười cợt nhã này lập tức tắt lịm khi bộ tóc giả rớt khỏi đầu của Thu Giai để lộ ra một phần da đầu bị trụi lủi.
Ngoại trừ Tuấn Hào, toàn bộ học sinh nam có mặt tại bãi cỏ đều trợn mắt há mồm với tình huống trước mắt.
Mặc dù Thu Giai không đẹp bằng Tĩnh Hàm nhưng cũng được xem là hoa khôi của lớp, hiện tại đầu tóc tróc ghẻ lại thêm cả người ướt sủng khiến cô ta càng thêm chật vật khó coi.
Lúc này Thu Giai vẫn còn đang đắm chìm trong sợ hãi, hoàn toàn không chú ý ánh nhìn của mọi người, mấy đứa con gái tự xưng là bạn bè thân thiết với cô ta cũng không có ý định nhắc nhở.
Trúc Linh từng là bạn thân của Thu Giai nhưng khi bạn chết cô ta không rơi lấy một giọt nước mắt, tang lễ cũng không đến thăm đã vậy còn nói với người ngoài rằng Trúc Linh không có mắt nhìn người thích phải một tên sát nhân chết là đáng.
Bởi vậy nên bây giờ không còn ai thật lòng coi Thu Giai là bạn nữa, loại bạn bè thế này họ không dám thân.
Hiện tại thấy cô ta rơi vào tình huống khốn đốn như vậy, đừng nói giúp đỡ, chúng còn cười thầm trong bụng nữa kìa.
Nhưng không đợi Thu Giai nhận ra tình trạng của mình, chàng trai bị cô ta nắm đầu dẫn tới lửa bén vào tóc cũng từ hồ bơi ngoi lên, thấy da đầu của cô ta bị trụi một lỗ bèn hét lớn:
“Cậu cũng bị lửa cháy xén tóc rồi kìa, tôi cứ tưởng chỉ mình tôi mới bị chứ ha ha.”
Mái tóc idol Hàn Quốc của chàng trai kia cháy thành mái tóc của thổ dân châu Phi, mặt của cậu ta cũng đen thui trông vô cùng buồn cười, lại nghe cậu ta nói xong câu vừa rồi, cả đám trên bờ đều không nhịn được mà bật cười to.
“Ha ha, cười chết tôi!”
“Thu Giai chết danh người đẹp đầu hói luôn rồi ha ha...”
“Ha ha...”
Tiếng cười giòn tan của bọn học sinh khiến mặt của Thu Giai tái như gan heo, đôi mắt của cô ta trợn trừng như muốn nứt ra, trong con ngươi tràn ngập sự phẫn hận.
“Á!!!”
Thu Giai hét lớn một tiếng rồi loạng choạng bước lên bờ sau đó giật lấy áo khoác của một học sinh nữ choàng lên người mình rồi chạy ra khỏi bãi cỏ nhà họ Lưu.
Có học sinh nam nhìn theo tặc lưỡi:
“Nói gì thì tướng tá của con nhỏ này cũng ngon thật, cái loại này chỉ nên chơi đùa qua đường thôi chứ cho làm bạn gái chắc lỗ tai bị điếc sớm.”
Một chàng trai khác lên tiếng:
“Chứ còn gì nữa, muốn chọn bạn gái phải chọn người vừa dịu dàng vừa xinh đẹp quyến rũ như nhỏ Tĩnh...”
“E hèm!”
Chàng trai kia chưa kịp nói hết đã bị chúng bạn bịt miệng lôi đi trước khi bị Tuấn Hào hỏi tội.
Sân cỏ vốn đang đông vui lại vì một sự cố ngoài ý muốn mà tan rã trở nên quạnh quẽ.
Người giúp việc trong nhà đi ra dọn dẹp, Tuấn Hào sải bước đi vào nhà chính.
Vừa rồi anh có uống một chút rượu vang nên mặt hơi đỏ, mặc dù bản thân anh không say nhưng người ngoài nhìn mặt mũi của anh như vậy khẳng định anh đã say.
Thấy anh muốn đi lên phòng của Tĩnh Hàm, bà vú Hai vội tiến tới ngăn lại:
“Cậu... cậu chủ, đã muộn rồi, cậu lại có hơi rượu, hay là về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tuấn Hào liếc nhìn bà, ánh mắt lãnh lệ thấm người, bà Hai hơi rùng mình một chút, đầu cúi xuống không dám đối diện với anh.
Bà làm việc cho nhà họ Lưu nhiều năm, mặc dù tính cách của bà chủ khắc nghiệt, ông chủ nghiêm nghị kỹ tính, cậu cả lạnh lùng ít nói nhưng không khiến người ta có cảm giác sợ hãi như cậu út Tuấn Hào này, bà cảm thấy nếu mình nói thêm một câu nữa sẽ bị thiếu niên trước mặt thủ tiêu mất.