Nốt Chu Sa Của Đại Lão

Chương 25: Thô bạo chiếm lấy




Tuấn Hào cũng không làm ra hành vi gì quá đáng với bà Hai mà chỉ nhẹ giọng nói:

“Có những thứ bà không nên xen vào, con cháu vẫn đang chờ bà chăm sóc đấy.”

Nghe vậy toàn thân bà Hai run lên bần bật, chân chậm rãi nhích sang một bên nhường đường cho anh.

Bà thương Tĩnh Hàm thật như bà còn cả một gia đình cần nuôi dưỡng, hơn nữa bà cũng sợ chết, vậy nên bà chỉ có thể cầu nguyện cô không bị làm sao.

Tuấn Hào đi lướt qua bà Hai tiến thẳng lên lầu, không thèm gõ cửa đã bước vào phòng.

Rầm!

Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, bà Hai siết chặt nắm tay đứng ở dưới cầu thang một lúc lâu, cuối cùng thở dài xoay người rời đi, bà cũng chỉ lực bất tòng tâm mà thôi.

Bên trong phòng.

Tĩnh Hàm đang dùng khăn lông lau khô tóc cho mình, khóc một hồi tâm trạng của cô cũng đỡ hơn, mặc dù ấm ức vẫn còn đó nhưng không đến nỗi rơi vào bi thương không dứt ra được, cô còn phải tốt nghiệp cấp ba thi vào đại học, bắt đầu một cuộc sống mới cho mình.

Nghĩ thông, cô đang định tắt đèn đi ngủ thì đột nhiên cửa phòng mở ra khiến cô giật bắn mình, nhìn thấy người tới là Tuấn Hào, cô sợ hãi ôm gối chắn trước người lắp bắp hỏi:

“Cậu... cậu vào đây làm gì?”

Tuấn Hào nhếch môi tiến tới ngồi lên giường của cô, chân bắt chéo nói:

“Em tâm cơ hạ mình làm phục vụ cũng muốn tham gia buổi tiệc cho bằng được không phải vì mang ý định leo lên người tôi sao?”

Tĩnh Hàm trợn mắt trừng chàng trai trước mặt, tức giận quát:

“Chính cậu kêu tôi làm chuyện đó mà? Sao cậu lại có thể đổi trắng thay đen như vậy?”

Nhìn gương mặt đỏ bừng vì phẫn nộ của cô, nụ cười trên mặt Tuấn Hào càng giãn rộng ra thêm, anh giơ tay ra túm lấy cổ chân của cô kéo mạnh về phía mình sau đó chồm người đè lên người cô.

“Cậu làm gì vậy? Đi ra!”

Tĩnh Hàm cố vùng vẫy nhưng cổ tay vẫn bị Tuấn Hào nắm trọn bằng một tay, anh nắm chặt cằm của cô niết niết vài cái rồi nói:

“Đúng, tôi đổi trắng thay đen, tôi muốn cho em biết mọi sự thật đều có thể bị tôi bóp méo, người bên ngoài sẽ chỉ biết em tham giàu chấp nhận làm gái bao. Dù chưa đủ tuổi vẫn muốn lên giường với tôi để có cuộc sống sung sướng.”

Tĩnh Hàm mới nghe câu đầu chỉ cảm thấy tức giận, nhưng câu sau cùng trực tiếp dọa cô sợ đến mức mặt mày tái xanh.

“Cậu không được làm vậy! Buông tôi ra! Cứu tôi với!”

Cảm nhận được nguy hiểm, Tĩnh Hàm liều mạng la hét với hy vọng ai đó sẽ cứu mình. Quả thật người giúp việc đều nghe thấy tiếng thét của cô, nhưng người nào người nấy đều nhắm chặt mắt bịt chặt tay coi như không nghe không thấy.

Đối với họ, t.r.i.nh tiết của Tĩnh Hàm không đáng giá, nói không chừng sau đêm nay cô sẽ một lần nữa bay lên cao làm phượng hoàng.

Rốt cuộc chỉ có nghĩ như vậy họ mới vơi đi phần nào sự áy náy trong lòng mà thôi.

Trên phòng, Tuấn Hào đã xé váy ngủ của Tĩnh Hàm ra, cơ thể của thiếu nữ cứ thế lồ lộ trước mặt anh.

“Hu hu... cầu xin cậu tha cho tôi! Sau này tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu mà...”

Cả khuôn mặt của Tĩnh Hàm đều bao phủ bởi nước mắt, đôi môi đã bị cô cắn đến bật máu, điều này vô tình kích thích con thú dữ trong người của Tuấn Hào thức tỉnh, ánh mắt của anh dán chặt vào cơ thể của cô, hơi thở bắt đầu dồn dập.

“Vốn nghĩ đợi em trưởng thành rồi mới cho em làm người phụ nữ của tôi, nhưng em quá lả lơi ong bướm nên tôi phải phá thân xử nữ của em trước thôi. Đợi tôi chiếm lần đầu của em xong lại bán em cho vài thằng khác được không?”