Thu Giai đương nhiên sẽ không dễ dàng để Tuấn Hào đi tìm Tĩnh Hàm bèn chạy nhanh tới chắn trước mặt anh, nói:
“Cậu là chủ nhân của buổi tiệc, không nên để mọi người ở lại mà rời đi đâu.”
Thấy Tuấn Hào nhíu mày sắp sửa bạo nộ, Thu Giai vội vàng nói thêm:
“Chẳng phải chú Phước đã kêu cậu nên mở rộng quan hệ kết giao với bạn bè sao? Nếu cậu tự ý bỏ đi như vậy truyện ra danh tiếng xấu thì không hay đâu, huống chi... Tĩnh Hàm cũng không thể chạy đi đâu xa, đợi tiệc tan rồi hẵng tìm cô ta.”
Lúc nói câu cuối, Thu Giai nghiến chặt hai hàm răng của mình, trên mặt cũng không giấu được phẫn hận.
Đáng chết, đợi khi cô ta chính thức trở thành bạn gái của Tuấn Hào rồi nhất định sẽ cho người rạch nát mặt con hồ ly tinh Tĩnh Hàm kia ra rồi bán cô vào ổ chứa cả đời này đều phải sống trong nhơ nhuốc bẩn thiểu.
Tuấn Hào nhìn chằm chằm vào bóng đêm trước mặt, sau đó hậm hực quay lại buổi tiệc, không phải vì anh sợ sẽ không kết giao được bạn bè như lời Thu Giai nói mà chỉ không muốn để người khác thấy anh quan tâm Tĩnh Hàm quá mức.
Huống chi Thu Giai nói đúng, cô không chạy thoát được.
Tĩnh Hàm chạy nhanh lên phòng của mình, trốn trong nhà vệ sinh khóc nấc, cô biết nước mắt là thứ vô dụng nhất, dù cô có khóc mù thì đám người ngoài kia vẫn sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn sỉ nhục tra tấn cô nhưng cô có thể làm sao?
Không quyền không thế cũng không có phụ huynh che chở, một bé gái mồ côi như cô sao chống lại đám lang sói luôn muốn cắn xé mình chứ?
Nghe thấy tiếng nói cười rôm rã bên ngoài, Tĩnh Hàm mở vòi nước xối xuống cơ thể dính đầy rượu và bánh ngọt của mình sau đó bịt chặt tai lại chôn đầu vào giữa hai đầu gối không ngừng run lên bần bật.
Ngoài kia là một lũ ác ma ăn thịt người không nhả xương, cô thật sự sợ quá.
Sở Thần muốn ôm lấy cô gái nhỏ mà an ủi nhưng không được, anh nghiến răng trợn mắt nhìn một đám thanh thiếu niên cười cợt trên đau khổ của người khác, sau đó biến bản thân thành một mũi tên lao nhanh ra ngoài.
Anh muốn trả thù cho cô.
Trên sân cỏ, nhóm học sinh ăn uống chơi đùa vô cùng vui vẻ, ai nấy đều vây xung quanh Tuấn Hào nói mấy lời nịnh nọt tâng bốc nhưng khuôn mặt anh vẫn lạnh băng không tỏ vẻ hài lòng hay bất mãn, ánh mắt như có như không nhìn về phía nhà chính.
Người Sở Thần muốn đánh nhất chính là Tuấn Hào nhưng thằng nhãi này quá cẩn thận, anh không tìm ra cách trừng trị đối phương, như vậy chỉ có thể nhắm vào đám học sinh mất nết chuyên bắt nạt người khác đang đứng bên cạnh.
Bởi vì muốn bầu không khí thêm phần lãng mạn cao quý, bọn nhóc đã đốt nến thơm thay cho bóng đèn điện, vì thế Sở Thần vung tay một cái, ngọn nến lập tức đổ xuống chiếc váy đuôi cá dài của một cô gái, cô ta ngửi thấy mùi khét sau đó phát hiện váy mình bị cháy lập tức hoảng loạn chạy khắp nơi, hết va chỗ này đến va chỗ kia, Thu Giai đứng gần cô ta nhất cũng bị vạ lây.
Lửa cháy xén vào da thịt nóng rát không thôi, Thu Giai nắm lấy tóc của chàng trai vừa kiếm chuyện với Tĩnh Hàm, lửa cũng lan sang tóc của cậu ta, hết cách, cả đám nhảy ùm vào bể bơi, nhờ vậy mới thoát được một kiếp.
Tuy nhiên tình huống của mấy người dính đạn thì không tốt một chút nào.
Trong lúc hốt hoảng không biết làm thế nào, Thu Giai đã cởi váy trên người mình ra, hiện tại cô ta chỉ mặc mỗi bộ đồ lót, mấy thằng con trai trên bờ đều mở to mắt nhìn cô ta, ánh mắt cực kỳ d.â.m tà.