Thu Giai vẫn chưa quên được ngày đó mình đã bị Tĩnh Hàm kéo mất một nhúm tóc hại cô ta phải đội tóc giả mấy ngày nay.
Bởi vì bị Tuấn Hào ức hiếp nên cô ta mới không đến tìm Tĩnh Hàm trả đũa, nếu không còn cần chờ đến hôm nay sao?
Tĩnh Hàm nhìn Thu Giai, giọng điệu lạnh lùng:
“Tránh ra!”
Thu Giai không tránh ra mà còn nắm lấy hai tay của cô sau đó nắm chặt, trên mặt cô ta lộ vẻ hả hê nói:
“Mày tưởng mày còn là cành vàng lá ngọc hay sao mà dám ra lệnh cho tụi tao hả? Mày chỉ là một con đ.i.ế.m rẻ tiền mặt dày bám lấy chú thím Lưu làm con muỗi hút máu người mà thôi.”
Xung quanh vang lên tiếng chỉ trỏ bàn tán, thậm chí còn cười cợt giống như đang nghe chuyện cười vậy, Tĩnh Hàm cảm thấy vô cùng chói tai và tức giận, da thịt ở hai bên cánh tay chỗ bị Thu Giai ra sức bóp chặt đau đớn không thôi.
Nhưng cô không nhăn nhó cũng không rơi nước mắt mà chỉ nhìn chằm chằm vào Thu Giai, sau đó vặn tay bóp ngược lại cánh tay của cô ta.
Sức lực của Tĩnh Hàm rất lớn, Thu Giai bị bóp đau đến mức kêu la thảm thiết.
“Con chó điên này mày buông tao ra! Mày là con hoang chết cha chết mẹ, mày sẽ không sống yên với tao đâu, tao sẽ móc mắt xẻo thịt mày ra, bán mày vào ổ chứa làm gái để mày nhơ nhuốc dưới thân đàn ông! Á!”
Thu Giai cuồng loạn mà la hét hoàn toàn không thấy được nhóm bạn đang nhìn mình với ánh mắt kỳ dị, chúng không ngờ rằng cô ta có thể thốt ra những câu làm bẩn lỗ tai như vậy, thật sự không giống lời người được giáo dục tốt nên nói.
“Im đi!”
Tĩnh Hàm không nghe nổi nữa muốn vung tay lên tát vào mặt Thu Giai thì đột nhiên bị ai đó đẩy một cái ngã nhào xuống đất, tiếp theo đó là một đĩa bánh kem ụp lên đầu cô, kem tươi bê bết vương vãi trên tóc và cơ thể của cô khiến cô trông vô cùng chật vật.
“Hừ, mày muốn đánh ai hả? Coi lại thân phận của mày đi con khốn! Mọi người, mau ném bánh vào người nó để nó biết nó là ai đi.”
Ngay sau đó nhóm học sinh đều đồng loạt cầm nước trái cây, rượu nhẹ và các loại bánh ngọt đổ xuống người Tĩnh Hàm, chúng vui đùa cười cợt trên những giọt nước mắt của cô, giờ phút này trong mắt chúng cô đã biến thành bao cát để trút giận chứ không còn là con người nữa.
Tĩnh Hàm ngồi bệt trên sân cỏ, mặc cho đám thanh thiếu niên này mang ra làm trò đùa, Tuấn Hào đứng ở đối diện, trên mặt lại lộ ra vẻ hài lòng.
“Ngẩng đầu lên chụp một tấm hình đi! Trông thế này mới giống với dáng vẻ em nên có đấy.”
Tuấn Hào đi tới dùng mũi giày nâng cằm của Tĩnh Hàm lên rồi lấy điện thoại ra chụp lại.
Tĩnh Hàm cắn chặt môi không để bản thân phát ra tiếng khóc, nước mắt của cô tuôn rơi trước sự tàn ác của đám người trước mặt, bả vai cô run liên hồi sau cùng lồm cồm bò dậy chạy thật nhanh ra khỏi nơi kinh khủng này.
Tuấn Hào nhìn theo bóng lưng của cô, biểu cảm hài lòng chợt trở nên lạnh lẽo nguy hiểm.
Một chàng trai không biết sống chết tiến tới bên cạnh anh, nói:
“Đúng là không biết điều, thôi mình tiếp tục ăn tiệc thôi anh Hào.”
Chàng trai kia nâng ly rượu trái cây tới trước mặt Tuấn Hào muốn lấy lòng anh nhưng lại bị ánh mắt như dao của anh dọa.
“Giải tán đi.”
Ba chữ ngắn gọn thốt ra từ miệng Tuấn Hào khiến cả đám hoang mang nhìn nhau, tiệc vừa mới bắt đầu sao nói giải tán là giải tán được?
Nhưng không đợi họ hiểu chuyện thì Tuấn Hào đã sải bước muốn rời khỏi sân cỏ, mà hướng anh đi cũng chính là hướng Tĩnh Hàm bỏ chạy.