Nói Yêu Em Muộn Màng

Chương 89: Tiểu Lạc Lạc bị bắt cóc




Tống Diên cẩn thận đến từng cử chỉ nhỏ giúp Kha Duẫn xử lý những vết thương trên người, sợ chỉ một chút sơ ý sẽ làm hắn đau.

Nhìn cô từ góc này thật sự rất xinh đẹp, mái tóc ngang vai che nửa gương mặt nhỏ nhắn, từng đường cong trên mặt cô hiện lên rất rõ với góc đẹp nhất. Kha Duẫn chỉ cần ngắm cô thế này thôi đã không còn cảm thấy đau đớn gì nữa, khóe môi lại giương lên vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp. Đột nhiên Tống Diên lại liếm nhẹ môi làm hắn rạo rực trong người, cũng lâu rồi chưa được đụng vào cô.....hắn nuốt nước miếng, cố gắng gạt bỏ suy nghĩ kia khỏi đầu, trong lòng thầm mong cô hãy dừng ngay hành động khêu gợi kia, nhưng thật không ngờ cô lại càng lúc càng quá đáng hơn, cô vừa cắn nhẹ viền môi vừa liếm nhẹ, cô chính là đang cố tình hay vô ý vậy chứ?

Có vẻ cô đã gần xử lý xong hết những vết thương cho hắn rồi, còn hắn thì lại sắp không chịu nổi hành động quá mức gợi cảm của cô. Hắn túm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần sát với mình hơn, ghé môi mình kề môi cô, giọng khàn đục cất lên.

- Tiểu Diên, em đang câu dẫn anh sao?

Tống Diên mở to đôi mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, hơi thở của hắn nóng rực phả vào da thịt cô đến từng centimet. Cô cảm giác được cơ thể người đàn ông đang thay đổi, giống như những lần trước khi hắn ăn sạch cô. Không lẽ hắn đang.....?

Nhưng sao đột nhiên hắn lại như vậy chứ? Cô đã làm gì hắn đâu? Hắn hỏi như vậy nghĩa là sao đây?

Cô liếm nhẹ môi, chớp chớp mắt nhìn hắn rồi lắc đầu lia lịa

- Em không có! Ai câu dẫn anh chứ? Em chỉ giúp anh xử lý vết thương thôi chứ đã làm gì anh đâu mà anh bảo em câu dẫn.....

Kha Duẫn nhìn cô bằng ánh mắt rạo rực, môi mỏng khẽ nhếch, lắc nhẹ đầu rồi ghé sát tai cô thì thầm.

- Anh nói câu dẫn chính là câu dẫn....tiểu yêu tinh, có phải lâu rồi em không được anh "yêu" nên đang rất "muốn" không?

Hắn lại thêm động tác sờ nhẹ lên môi đỏ mọng của cô, chậm rãi đưa ngón tay đầu tiên vào trong miệng cô. Hình ảnh này trông rất gợi tình và mờ ám.

Môi nhỏ của Tống Diên mút nhẹ ngón tay của người đàn ông càng khiến cơ thể hắn thêm phấn khích, thân dưới đã nóng rực càng thêm căng trướng, giọng hắn đã khàn đục, đôi mắt nhuốm đầy dục vọng nguyên thủy..

- Chỉ cần nhìn em thôi là anh không nhịn được rồi.....

Tống Diên chỉ có thể giương đôi mắt trong veo nhìn hắn, chớp chớp tỏ vẻ oan ức và lắc lắc đầu. Nhưng cô lại không biết rằng chính ánh mắt ngây thơ của cô lại là chất xúc tác tăng thêm ham muốn cho con hổ đói trước mặt. Hắn chậm rãi rút ngón tay ra khỏi miệng cô, từ từ ghé sát môi mình kề môi cô, nhanh chóng mút lấy môi anh đào ngọt ngào của cô. Hai tay Tống Diên đang buông lỏng cũng đưa lên bấu chặt hai bên vai của người đàn ông để nụ hôn sâu hơn.

Hơi thở của Kha Duẫn càng lúc càng trở nên gấp gáp và nóng rực, nụ hôn cuồng nhiệt và mạnh bạo hơn, vòng ôm cũng siết chặt, tay bắt đầu di chuyển trên khắp cơ thể của người phụ nữ.

- Ưm....ưmmmm.....

Cổ họng Tống Diên đã phát ra những âm thanh khe khẽ thật khêu gợi. Tiếng kêu của cô chính là liều thuốc kích thích tốt nhất cho Kha Duẫn, hắn nhả đôi môi đã hôn đến sưng đỏ ra rồi hôn dọc xuống cổ, sang vai và đến ngực cô, mỗi tấc da thịt hắn đi qua đều để lại dấu vết của chính hắn, bà tay sờ soạng khắp người cô, luồn vào bên trong đến từng vị trí nhạy cảm nhất. Cả cơ thể Tống Diên đều đã sẵn sàng nghênh đón cảm giác hắn mang lại, đang rất háo hức mong chờ.....

- Ưm....Duẫn...em muốn.....

Cô gọi mời như vậy đương nhiên đối với một người đàn ông sinh lý bình thường như Kha Duẫn không thể nào mà từ chối được. Hắn ôm hôn cô cuồng nhiệt hơn, bế cô nằm xuống giường rồi nằm lên trên người cô, hôn khắp cổ của cô đến vành tai, cắn nhẹ vào tai cô đồng thời thì thầm

- Vậy thì hôm nay anh sẽ hầu hạ em tận tình

Vừa nói xong hắn đã chuyển sang hôn môi cô, tay bắt đầu cởi bỏ đồ lót của cô từ bên trong, mơn trớn từng tấc da thịt cô, ngón tay điêu luyện múa trên đùi trong mịn màng đến vùng cấm địa ẩm ướt và nóng bỏng.....

Tống Diên đang nhắm mắt chờ đợi, cắn nhẹ môi cảm nhận thì hắn bất ngờ dừng lại, điều chỉnh lại hơi thở nhằm đè nén dục vọng đã bùng lên. Hắn buông lỏng cô ra từ từ, trước sự hụt hẫng và kinh ngạc của cô mà giải thích.

- Bây giờ không phải là lúc, em vừa mới sinh xong nên vẫn còn yếu.

Tống Diên giương đôi mắt uất ức nhìn hắn, giọng có chút buồn bã và thất vọng

- Anh châm lửa xong rồi bỏ chạy à?

Biết là hắn lo cho sức khỏe của cô nhưng đang nửa chừng như vậy rồi dừng lại đúng là khiến người ta tức chết mà.

Kha Duẫn cũng nhìn cô bằng vẻ mặt uất ức không kém

- Em tưởng chỉ có mỗi mình em phải nhịn à? Nói em biết, bây giờ anh đang cực kỳ khó chịu đấy!

Dáng vẻ oan ức của hắn khiến Tống Diên không khỏi bật cười, cô sửa lại quần áo rồi bước đến gần hắn, dang tay ôm lấy hắn và rục đầu vào ngực hắn.

- Không phải chỉ có mỗi mình em đâu. Anh cũng đang bị thương đấy!

Kha Duẫn ôm cô vào ngực, vừa xoa đầu cô vừa ôm hôn lên đỉnh đầu cô, nửa thật nửa đùa nói

- Hay là lâu rồi chưa dạy dỗ em nên em chê anh? Hửm?

Tống Diên nghe hắn nói vậy thì bật cười khúc khích, trêu hắn

- Là anh tự nói đấy!

Kha Duẫn đang định đáp trả lại cô thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên, là điện thoại dưới phòng khách gọi lên.

.....................................

Tống Diên gần như sắp không thể đứng vững nữa, cô phải hỏi lại rất nhiều lần nhưng vẫn không muốn tin vào những gì mình đang nghe.

Huấn Dịch cũng rất lưỡng lự khi phải nhắc lại một tin dữ này với Tống Diên và những người ở đây. Lúc cậu ta vừa mới báo cáo thì Hạ Viên Anh đã ngất đi luôn rồi.

Kha Duẫn ngoại trừ những gì liên quan đến Tống Diên thì chưa từng kích động vì bất cứ báo cáo nào của Huấn Dịch. Tiểu Lạc Lạc có lẽ là người thứ hai, vừa rồi khi hắn nghe được báo cáo, hắn cũng đã đứng hình mất vài giây để có thể tin được vào tai mình.

Những người còn lại lần lượt kinh hãi đến lo lắng, ai cũng bắt đầu sốt ruột hy vọng không có chuyện gì bất trắc xảy ra với đứa bé. Chỉ có Uông Hịch là cảm thấy có lỗi với cả Kha gia vì đây cũng là một phần trách nhiệm của anh ta.

- Nói vậy mà nghe được sao? Mất tích? Tại sao chỉ có mỗi tiểu Lạc Lạc mất tích chứ? Tại sao có thể vô trách nhiệm như vậy?

Tống Diên đã mất hết bình tĩnh, khóc lóc gào lên đến đau lòng. Kha Duẫn phải ôm chặt cô để cô không kích động thêm.

- Tiểu Diên, em đừng xúc động quá như vây. Chúng ta vẫn còn có cách tìm tiểu Lạc Lạc mà.

Sa Tử Đình cũng lo lắng an ủi bạn mình

- Đúng vậy Diên Diên, chúng ta vẫn còn hy vọng. Cậu vừa mới sinh đừng quá kích động sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy!



Tôn Vưu cũng lo lắng thở dài, hỏi lại vài vấn đề.

- Đột nhiên bệnh viện xảy ra hỏa hoạn nhưng lại không gây thiệt hại gì. Những đứa trẻ trong phòng kín lại được đưa đi nhanh như vậy, và chỉ có mỗi mình tiểu Lạc Lạc mất tích? Xem xét thế nào vẫn thấy đây giống như có người cố tình dàn dựng trước.

Uông Hịch nghĩ lại hoàn cảnh lúc đó và cộng với những phân tích vừa rồi của Tôn Vưu, anh ta cũng đưa ra một vài thắc mắc.

- Đúng là chuyện này có gì đó bất thường. Hỏa hoạn nhưng bệnh viện lại chuyển hết những đứa trẻ trong lồng kính đến nơi an toàn rất nhanh và còn túc trực trong phòng đợi tôi đến? Như Tôn Vưu vừa nói, hỏa hoạn không gây ra thiệt hại gì. Có khi nào đây chỉ là cách đánh lạc hướng để bắt tiểu Lạc Lạc đi?

Tâm trạng của Tống Diên đang không ổn định mà lại còn phải nghe những phân dự đoán này nữa càng khiến cô thêm kích động.

- Cái gì cơ? Bắt cóc tiểu Lạc Lạc?

Kha Luân vừa phải giữ cô vừa phân tích những giả thiết mà bọn họ vừa đưa ra. Những điều này không hẳn là không đúng. Hình như hắn đã hiểu ra điều gì đó rôi, ánh mắt bỗng chốc trở nên lạnh khốc. Nhớ lại những gì mà Nguyên Đằng đã nói với hắn, rằng sẽ đến tìm Tống Diên, bây giờ không thể đụng đến cô nên mới chuyển sang tiểu Lạc Lạc.

Thấy Tống Diên bây giờ đang rất nhạy cảm với bất kỳ điều gì liên quan đến tiểu Lạc Lạc nên cũng không ai dám suy đoán điều gì trước mặt cô nữa.

Mặc dù trong lòng đã có nghi vấn nhưng tạm thời Kha Duẫn vẫn chưa nói gì mà chỉ cố gắng trấn an Tống Diên, đưa cô về phòng nghỉ ngơi và nói với cô sẽ đi tìm con của hai người về. Đợi đến khi cô ngủ, hắn mới rời khỏi phòng ngủ, giao cô lại cho Sa Tử Đình và dì Dung chăm sóc.

Vừa ra khỏi phòng, hắn liền hỏi dì Dung

- Mẹ tôi thế nào rồi?

Vẻ mặt Dì Dung trầm tư, cung kính cúi đầu trả lời.

- Phu nhân vẫn chưa tỉnh. Lão gia vẫn đang  chăm sóc người.

Kha Duẫn chỉ gật đầu một cái rồi đi xuống cầu thang.

Tôn Vưu, Uông Hịch, Tống Khiết, Kha Luân đều đợi sẵn ở phòng khách. Khi thấy Kha Duẫn, từng người lần lượt hỏi.

- Cậu đã có đáp án rồi sao?

Sau Tôn Vưu là Tống Khiết cũng hỏi

- Là Nguyên Đằng đúng không? Cậu cũng nghĩ như vậy?

Kha Duẫn trầm mặc một lúc, lắc đầu và nói

- Tôi cũng chỉ mới suy đoán vậy thôi. Bây giờ tôi sẽ đi tìm ông ta.

Nói xong hắn lại nhìn một lượt những người ở đây, mặt không chút biểu cảm nói

- Đây là cuộc chiến giữ tôi và Nguyên Đằng, ai không muốn phiền phức thì có thể không tham gia.

Vừa nghe câu này của hắn thì tất cả đều bất mãn trả lời.

- Cậu nói cái quái gì vậy? Chúng ta là bạn nên chuyện của cậu chúng tớ làm sao có thể bỏ ngơ được chứ?

Uông Hịch cũng tiếp lời Tôn Vưu.

- Nói gì thì nói chuyện này tớ cũng có một phần trách nhiệm, để tớ có cơ hội chuộc lỗi chứ?

Tống Khiết bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng

- Tôi và cậu đã thống nhất hợp tác rồi nên không thể vi phạm thỏa thuận được.

Kha Luân cũng hăng hái muốn tham gia cùng.

- Chuyện này liên quan đến ân oán của Kha gia, em cũng là người của Kha gia nên không thể không tham gia được.

Kha Duẫn hài lòng gật đầu, vỗ vỗ vai bọn họ rồi cùng Huấn Dịch ra bãi đỗ xe.

------------------------------------

Đợi y tá và bác sĩ kiểm tra xong cho tiểu Lạc Lạc, Nạp Tiều Quân hỏi vài vấn đề

- Đứa bé không có vấn đề gì chứ?

Nét mặt vị bác sĩ có chút khó xử, thân là bác sĩ khoa nhi nên vừa nhìn qua thì cũng đã biết đứa bé này sinh non mà đứa bé này vẫn chưa đủ tiêu chuẩn đê xa mẹ ngay, nhưng có vẻ từ lúc đến thăm khám cho đứa bé đã không nhìn thấy người phụ nữ nào được cho là mẹ của đứa bé, nên ông ta không biết nên trả lời người đàn ông này như thế nào cho phải.

- Sức khỏe của đứa bé còn một vài chỉ số chưa ổn định. Có phải đứa bé vẫn chưa tiến hành phương pháp da ấp da với người mẹ?

Vấn đề cốt lõi đã hỏi được nên ông ta cũng hỏi luôn về mẹ của đứa bé.

- Nạp nhị thiếu, không biết mẹ của đứa bé.....

Không để ông ta hỏi hết câu, Nạp Tiều Quân đã cắt ngang lời của ông ta.

- Ông vất vả rồi! Quản gia, tiễn bác sĩ giúp tôi.

Vị bác sĩ biết mình đã lỡ lời nên không dám hỏi gì nhiều nữa, im lặng cùng quản gia rời khỏi.

Nạp Tiều Quân đi đến chiếc giường của tiểu Lạc Lạc, nhìn đứa bé đang vụng về đưa hai tay hướng tới phía mình, tâm trạng anh ta khá rối bời, đứa bé này vừa có nét giống Kha Duẫn vừa có nét giống Tống Diên, nên anh ta vừa thấy nó trướng mắt nhưng lại cũng muốn nhìn nó thêm. Anh ta không biết phải làm gì tiếp với nó đây.

Hỏa hoạn ở bệnh viện chính là anh ta sắp đặt, chỉ là hỏa hoạn giả nên mới để cả bệnh viện diễn một vở kịch đánh lừa đám người của Tống Diên, trước đó đã đưa hết tất cả trẻ sinh non đến một phòng khác để anh ta thuận lợi đem tiểu Lạc Lạc đi.

Anh ta nhìn đứa bé nằm trong nôi, tâm tư không rõ ràng, đang hỏi nó nhưng lại như đang tự hỏi chính mình.

- Nhóc con, nhóc nói ta phải làm gì với nhóc đây? Ta muốn cùng mẹ của nhóc thành đôi nhưng cha của nhóc lại cứ cản đường như vậy, lần này ta phải nhờ đến nhóc rồi.



Tiểu Lạc Lạc cứ nhìn anh ta và vươn hai tay ra phía trước, có lẽ nó đã hiểu được một nửa trong lời nói của anh ta.

---------------------------------

Nguyên Đằng nhìn Kha Duẫn đứng trước mắt cứ như đang nhìn thấy ma, tưởng rằng hắn đã chết nhưng lại lành lặn đến tìm ông ta như vậy. Như vậy nghĩa là hắn đã bỏ lại Tống Khiết và tự cứu lấy mình?

- Tôi tò mò không biết cậu có đến mấy cái mạng vậy?

Đôi mắt Kha Duẫn hừng hực sát khí, giọng nói lạnh lẽo đáng sợ hệt như tiếng của ác quỷ vọng lại từ địa ngục.

- Đừng vòng vo nữa! Con của tôi đâu?

Nguyên Đằng thật sự là được trải nghiệm từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, thoát chết trong gang tấc và bây giờ đến đây hỏi ông ta con của hắn ở đâu? Không lẽ vì suýt chết mà được quỷ môn quan trả về nên đầu óc không còn được bình thường?

- Cậu đang đùa với tôi à? Tôi giết cậu không thành nhưng cậu lại đến hỏi tôi con cậu đang ở đâu? Kha tổng, cậu có nhầm lẫn gì không vậy?

Kha Duẫn vẫn tin rằng suy đoán của hắn là đúng, thấy ông ta không thừa nhận như vậy thì càng tức giận hơn nữa.

- Không phải mục tiêu của ông chính là tôi và tiểu Diên sao? Ông bắt con của chúng tôi đi chắc không phải là làm từ thiện đấy chứ?

Hắn cứ khăng khăng như vậy chẳng lẽ con của hắn đã bị ai bắt đi? Thật sự Nguyên Đằng không hề bắt nó nên khi nghe hắn hỏi thì không thể không bất ngờ được. Nếu vậy thì ai đã ra tay trước ông ta chứ? Đúng là ông ta đã có dự tính này nhưng chưa kịp hành động thì Kha Duẫn đã tìm đến tận cửa đòi thả người rồi. Đứa bé hiện giờ không có trong tay ông ta mà hắn lại khăng khăng là ông ta đã làm, nếu tìm được kẻ thật sự đã bắt đứa bé đi thì vẫn có thể coi như ông ta đã có được con tin để khống chế Tống Diên.

- Kha tổng, cậu nghĩ tôi sẽ dễ dàng trả con cho cậu mà không có yêu cầu gì? Trò chơi đâu có đơn giản đến vậy? Nếu quá đơn giản sẽ rất nhàm chán đấy!

Kha Duẫn cười lạnh, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao nhìn thẳng vào ông ta, không nhanh không chậm nói.

- Thứ ông muốn không phải là trả thù Tống gia và tôi sao? Ông giết tôi không thành, Tống Khiết vẫn còn sống nên chắc bây giờ ông đang nghĩ cách chuyển sang kế hoạch khác nhỉ?

Nguyên Đằng có chút khó hiểu trước sự thay đổi biểu cảm của hắn, hình như có gì đó không đúng. Ông ta cười gượng gạo và đang định đáp lại hắn thì hắn lại nói.

- Có lẽ tôi đã tìm sai người rồi. Đã làm phiền Nguyên tổng rồi!

Dứt lời, hắn gật đầu chào một cái rồi xoay người rời đi. Nguyên Đằng vẫn chưa hiểu được vấn đề gì đang diễn ra, chẳng lẽ Kha Duẫn đã biết ai mới đúng là kẻ bắt cóc con của hắn.

----------------------------------

Từ lúc tỉnh dậy Tống Diên liên tục đòi đi tìm tiểu Lạc Lạc. Nếu không phải có Sa Tử Đình và dì Dung ngăn cản thì không biết cô đã xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng không phải họ đều có thể túc trực bên cạnh cô liên tục, dì Dung vừa phải chăm sóc Tống Diên vừa chăm sóc Hạ Viên Anh. Đợi lúc Sa Tử Đình đang xuống lấy cháo, cô chuẩn bị trốn ra ngoài thì thì điện thoại chợt đổ chuông, cầm lên xem thì cô có chút bất ngờ lẫn bực tức khi thấy tên hiện trên màn hình, cô chẳng có tâm tư và thời gian để đôi co với anh ta nên chọn từ chối cuộc gọi. Nhưng cô vừa ngắt không bao lâu anh ta lại gọi đến, cô lại tiếp tục từ chối. Đến lần thứ ba bị cô từ chối thì anh ta không gọi nữa mà gửi cho cô một tin nhắn. Cô miễn cưỡng mở ra xem.

Tiểu Lạc Lạc!

Nội dung tin nhắn chính là hình chụp tiểu Lạc Lạc. Lần này cô lại chủ động gọi lại ngay cho anh ta, như đang đợi cô nên anh ta bắt máy rất nhanh. Giọng cô vô cùng kích động, hỏi ngay tiểu Lạc Lạc.

- Tiểu Lạc Lạc là do anh bắt đi? Con của tôi đang ở đâu?

Đối lập với trạng thái kích động của Tống Diên, Nạp Tiều Quân lại vô cùng thản nhiên và vui vẻ, nghe cô hỏi vội như vậy nhưng anh ta lại nói lảm nhảm không vào thẳng vấn đề.

- Diên Diên, muốn gặp em thật đúng là khó nhỉ? Lâu rồi anh mới lại được nghe giọng của em đấy.....

Đương nhiên lúc này Tống Diên không thể nào bình tĩnh nổi nữa, con của cô lại đang ở trong tay của tên đó, cô lại kích động gào lên.

- Nạp Tiều Quân, tôi hỏi anh tiểu Lạc Lạc đang ở đâu? Anh mau trả con lại cho tôi!

Nạp Tiều Quân tỏ vẻ không vui, hạ giọng chỉ dạy lại cô.

- Diên Diên, em không nên nóng nảy như thế chứ? Em vừa mới sinh mà, kích động như vậy sẽ hại đến sức khỏe lắm đấy! Như vậy thì tiểu Lạc Lạc sẽ rất buồn đó.

Rốt cuộc anh ta cũng đã nhắc đến tiểu Lạc Lạc, Tống Diên càng mất bình tĩnh hơn, giọng vừa run rẩy vừa sợ hãi hỏi lớn

- Anh mau trả tiểu Lạc Lạc lại cho tôi! Nạp Tiều Quân, anh mau trả con tôi lại đây.

Ở đầu dây bên kia, Nạp Tiều Quân lại bắt đầu tỏ thái độ không hài lòng.

- Em cứ bình tĩnh đã nào. Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi, vẫn còn nhiều trò hay lắm đấy!

Nói xong anh ta liền cúp máy mặc cho Tống Diên có gào thét thế nào. Nghe từng tiếng tút tút trong điện thoại trái tim Tống Diên như bị treo ngược lên và bóp chặt đến không thở nổi, cô gọi lại cho Nạp Tiều Quân liên tục nhưng hắn đều tắt máy, cô bất lực và đau đớn ném điện thoại lên giường, ngã phịch xuống sàn, kéo hết ga giường và chăn gối xuống, vừa ném vừa la hét

- Nạp Tiều Quân! Mau trả con lại cho tôi!

- Tiểu Lạc Lạc....tiểu Lạc Lạc của mẹ.....mẹ sẽ đến cứu con.....

- Nạp Tiều Quân! Tôi sẽ giết anh!!!!

Ở bên ngoài, nghe tiếng la hét của Tống Diên, tất cả đều vội chạy lên phòng cô xem. Sa Tử Đình và Kha Luân chạy vào trước, ngay sau đó là dì Dung.

Sa Tử Đình đến dỗ Tống Diên, dì Dung cũng ở bên cạnh giúp cô bình tĩnh lại.

Kha Luân nhặt điện thoại cô lên xem thì thấy trên màn hình điện thoại hiện tên của Nạp Tiều Quân. Tống Diên lại luôn miệng chửi rủ anh ta.

- Diên Diên, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tống Diên kéo lấy tay của Sa Tử Đình, khẩn trương nói lại mọi chuyện

- Tiểu Lạc Lạc, tiểu Lạc Lạc, tớ đã thấy tiểu Lạc Lạc. Là Nạp Tiều Quân, Nạp Tiều Quân, anh ta đã bắt con của tớ. Tớ phải đi cứu tiểu Lạc Lạc, tớ sẽ giết Nạp Tiều Quân.

Giọng cô run rẩy không nói được một câu trọn vẹn, bây giờ có lẽ cô đang vô cùng kích động. Mới nghe tin này không ai không kinh ngạc cả, bọn họ đều đã tưởng rằng là do Nguyên Đằng làm và không để Tống Diên biết chuyện này, nhưng bây giờ lại lòi ra Nạp Tiều Quân, còn gọi trực tiếp cho cô như vậy thì đúng là không thể lường trước được.

--------------------------------

Kha Duẫn đang trên đường trở về Vân Phong Điện thì nhận được điện thoại của Kha Luân nói rằng Nạp Tiều Quân đã gọi điện thoại cho Tống Diên thừa nhận anh ta đang giữ tiểu Lạc Lạc. Hắn chỉ dặn bọn họ trông chừng Tống Diên cẩn thận rồi cúp máy. Mắt phượng hẹp dài của người đàn ông khẽ nhíu lại, môi bạc nhếch thành một nụ cười lạnh lẽo. Quả nhiên hắn đã đoán đúng, lúc đầu khi đưa ra nghi vấn là Nguyên Đằng nhưng ngay sau khi đến tìm ông ta thì hắn đã biết ông ta không phải người bắt tiểu Lạc Lạc. Hắn đã chuyển nghi vấn sang một người khác cũng nhắm vào Tống Diên, và đó là Nạp Tiều Quân.