Nói Yêu Em Muộn Màng

Chương 90: Để tôi đi tìm con




Vừa về đến Vân Phong Điện, Kha Duẫn đã vội vàng chạy lên phòng để xem Tống Diên như thế nào. Vừa đến trước cửa phòng, hắn  đứng hình mất vài giây khi thấy người phụ nữ của mình đang gào khóc đến đau xé tâm can. Cô vừa khóc vừa gọi tiểu Lạc Lạc và chửi rủa Nạp Tiều Quân. Sa Tử Đình ôm cô an ủi, dì Dung đứng bên cạnh trông rất lo lắng.

Kha Duẫn cẩn thận bước vào trong phòng, đến trước giường thì nhìn sang Kha Luân, sắc mặt cậu lúc này cũng như dì Dung hoặc Sa Tử Đình, vừa sốt ruột vừa khó xử.

- Có vẻ như Nạp Tiều Quân đang giữ tiểu Lạc Lạc.....nhưng anh ta lại không nói ra yêu cầu của mình.

Kha Duẫn gật đầu một cái, nói với ba người bọn họ.

- Các người ra ngoài trước đi.

Sa Tử Đình ngước nhìn người đàn ông đang đứng trước giường rồi nhìn qua dì Dung, hai người cùng lúc để Tống Diên ngồi một mình rồi đứng lên, cùng Kha Luân ra khỏi phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tống Diên nhìn thấy Kha Luân thì lập tức chạy đến kéo tay hắn khóc lóc van nài.

- Duẫn, tiểu Lạc Lạc, em đã nhìn thấy tiểu Lạc Lạc. Là Nạp Tiều Quân, là anh ta đã bắt tiểu Lạc Lạc của chúng ta. Anh cho em đi tìm con được chứ? Em thật sự, thật sự sắp phát điên rồi, em muốn tìm con, em phải đi tìm tiểu Lạc Lạc.

Cô nói lắp ba lắp bắp như một người mất hồn, nhìn hắn với ánh mắt khẩn cầu đến đáng thương.

Kha Duẫn đau lòng ôm chặt cô, xoa đầu cô và hôn cô an ủi.

- Tiểu Diên, anh nhất định sẽ cứu tiểu Lạc Lạc về. Đừng sợ....

Nhưng lúc này Tống Diên không thể nghe bất kỳ lời khuyên nào nữa, cô đẩy hắn ra và nhất quyết muốn tự đi tìm con.

- Anh bỏ em ra. Em sẽ đi cứu con, em sẽ giết Nạp Tiều Quân để đưa tiểu Lạc Lạc về.

Cô càng như vậy thì trái tim Kha Duẫn càng đau đớn, cảm giác bất lực đan xen tự trách. Hắn kéo cô lại, bằng mọi cách giúp cô bình tĩnh hơn.

- Tiểu Diên, anh xin em đấy! Em bình tĩnh lại đi. Bây giờ em cứ như vậy anh thật sự rất lo lắng, em phải bình tĩnh chúng ta mới có thể cùng nhau nghĩ cách cứu con được.

Tống Diên giương đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hắn, giọng đau đến đứt quãng

- Bình tĩnh sao? Trong lúc này anh bảo em bình tĩnh thế nào đây? Tiểu Lạc Lạc đang ở trong tay anh ta, anh nói em phải bình tĩnh thế nào đây?

Kha Duẫn biết hiện giờ tinh thần cô đang không được ổn định, hắn cũng lo lắng không kém gì cô. Nhưng cô càng như vậy thì hắn lại càng không biết nên làm gì tiếp theo, mọi suy nghĩ trong đầu hắn đều trở nên rối tung khi thấy người phụ nữ của mình tâm tình bất an đến vậy. Hắn áp tay vào má của cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên đó, giọng trầm ấm dịu dàng.

- Anh biết em đang cảm thấy như thế nào. Nhưng em phải biết một điều là tiểu Lạc Lạc là con của chúng ta, bằng bất cứ giá nào anh cũng sẽ cứu con về. Em như vậy thật sự anh không biết phải làm gì cả, càng thấy bản thân vô dụng hơn vì đã không thể bảo vệ tốt cho em và con, không thể bảo vệ gia đình này, để em phải chịu sự đau đớn như vậy....cho nên anh xin em đấy tiểu Diên, em phải nghỉ ngơi thật tốt, sau khi em ngủ dậy, tiểu Lạc Lạc đã ở bên cạnh em rồi.

Nghe hắn dỗ dành đến lớn tiếng quát rồi lại thấp giọng giải thích nên Tống Diên cũng dần bình tĩnh lại được một chút. Cô im lặng, lại nhìn hắn rất lâu rồi hỏi lần nữa, nhưng là một vẻ mặt khác.

- Anh không gạt em chứ? Em ngủ dậy thì sẽ nhìn thấy tiểu Lạc Lạc?

Kha Duẫn gật đầu, hôn nhẹ lên trán của cô, vừa vuốt tóc cô vừa nói

- Chuyện của con anh sẽ không bao giờ gạt em. Bây giờ em hãy ngủ một giấc thật ngon, sau khi dậy tiểu Lạc Lạc đã về với em rồi.

Tống Diên nghe vậy cũng không nói gì nữa, ngoan ngoãn gật đầu.

Chỉ đợi có vậy, Kha Duẫn dìu cô tới giường, nhẹ nhàng để cô nằm xuống rồi kéo chăn đắp lên cẩn thận cho cô. Ngồi bên cạnh nhìn cô đến khi cô ngủ mới đứng lên, trước khi đi không quên gửi cô một nụ hôn tạm biệt.

..........................................

Kha Duẫn vừa đi ra khỏi phòng thì Huấn Dịch đã chạy lại báo với hắn Tống Khiết đang đợi hắn dưới bãi đỗ xe.

Đi ra bãi đậu xe, Tống Khiết đã đợi sẵn. Vừa thấy Kha Duẫn đến thì anh đã đi đến nói với hắn.

- Không phải Nguyên Đằng, Nạp Tiều Quân mới là kẻ đã bắt tiểu Lạc Lạc.

Kha Duẫn nhíu mày, nhàn nhạt nói

- Anh ta đã gọi cho tiểu Diên rồi. Dù là Nạp Tiều Quân hay Nguyên Đằng thì người mà bọn họ nhắm đến đều là tiểu Diên. Trước khi bọn họ bắt tay lại với nhau thì chúng ta phải cứu được tiểu Lạc Lạc.

Nói đoạn, hắn dừng lại hỏi sang một câu khác

- Nhưng sao anh lại biết là anh ta?

Tống Khiết thở dài, trầm tư trả lời.

- Tôi đã quay lại bệnh viện kiểm tra tất cả camera ngày hôm đó. Và thật trùng hợp là tất cả đều hỏng cùng lúc. Biết rõ kết quả sẽ như vậy nhưng vẫn làm chuyện không đâu.

Nhưng tôi đã vô tình nghe được một cuộc điện thoại ngắn của nhân viên phòng bảo an gọi người kia là "Nhị thiếu". Đến đây thì tôi đã đoán được là ai rồi, lại thêm mấy cô y tá khoa nhi tâng bốc vẻ ngoài của Nạp nhị thiếu nên tôi đã chắc chắn là anh ta rồi.

Anh dừng lại một lát, nở một nụ cười nhạt

- Mặc dù đã biết là anh ta nhưng tôi không thể tìm được anh ta. Giống như bốc hơi khỏi trái đất vậy. Đã thử tìm hết từ nhà riêng đến nhà hàng của anh ta, những nơi anh ta có thể đến nhưng không tìm được gì cả.

Kha Duẫn cũng khá bất ngờ về chuyện Nạp Tiều Quân biến mất thần bí như vậy. Đúng là đã có sự chuẩn bị rất kỹ lưỡng, còn sắp xếp cả nơi để trốn nữa. Hắn đang định đến chỗ của Nạp Tiều Quân nữa, đúng là suy nghĩ nông cạn rồi.



Tống Khiết thở dài một hơi, buồn bực nói tiếp.

- Bây giờ bằng mọi cách phải tìm được anh ta trước khi Nguyên Đằng nhúng tay vào.

Đây cũng là ý nghĩ của Kha Duẫn, hắn nghe xong thì gật đầu đồng tình. Cả hai không nói gì trong một lúc, Kha Duẫn lại tinh mắt nhìn ra trang phục hôm nay của Tống Khiết toàn màu đen và trên xe anh hình như còn một lãn hoa. Chẳng lẽ anh đang định.....

- Anh định đi đâu sao? Có phải...

Tống Khiết cười gượng, trong mắt lộ rõ vẻ đau đớn.

- Đúng vậy! Là lễ tang của trợ lý Dương....

Trong đầu Kha Duẫn hồi tưởng lại hình ảnh ngày hôm đó, có lẽ cùng là một người anh cũng như một ông chủ nên hắn cũng phần nào hiểu được tình cảm hơn cả sống chết này. Hắn nhoẻn miệng cười, một nụ cười cũng buồn rầu và thấu hiểu.

- Tôi có thể đi cùng chứ?

Vừa nghe hắn nói Tống Khiết có chút bất ngờ nhưng vẫn đồng ý.

...........................................

Thật ra Tống Diên không hề ngủ mà chỉ giả vờ để Kha Duẫn đi. Sau khi đã chắc chắn không còn ai trong phòng nữa, cô mới từ từ mở mắt ra và ngồi dậy, tìm điện thoại của mình. Nhưng cô tìm mãi vẫn không thấy đâu cả, chẳng lẽ là Kha Duẫn đã lấy đi? Hắn biết cô đang định làm gì sao?

-----------------------------------

Kế hoạch bắt tiểu Lạc Lạc hoặc Tống Diên của Nguyên Đằng không ngờ vậy mà đã bị Nạp Tiều Quân phá hỏng. Kha Duẫn bất ngờ thay đổi thái độ chắc chắn là đã biết ai mới chính là kẻ đã bắt cóc con của hắn. Sau khi hắn vừa đến tìm đứa bé thì ông ta đã lén ra lệnh cho thuộc hạ điều tra thực hư chuyện này. Ông ta phải cố gắng kìm nén lại cơn giận của mình mới gọi cho Nạp Tiều Quân.

- Có phải cậu đang giữa con của Kha Duẫn và Tống Diên?

Có vẻ như Nạp Tiều Quân đã đoán trước được ông ta sẽ gọi đến nên cư nhiên mà trả lời câu hỏi của ông ta.

- Thế nào? Bây giờ thì tôi đã đủ trình để hợp tác với Nguyên tổng chưa nào?

Nguyên Đằng dùng một nụ cười thật lớn hòng che đậy đi sự bị động của bản thân.

- Nạp nhị thiếu, chắc cậu không phải muốn làm bảo mẫu cho đứa bé đó đâu nhỉ? Tôi biết cậu chính là nhắm vào Tống tiểu thư. Mà ý đồ này của cậu chắc chắn Kha Duẫn đã đoán được rồi, cậu nghĩ khả năng thành công của cậu là bao nhiêu?

Đương nhiên Nạp Tiều Quân biết rất rõ tất cả những câu nói bóng gió của ông ta là vì muốn anh ta đưa tiểu Lạc Lạc cho ông ta. Anh ta đã bị Nguyên Đằng đâm sau lưng mấy lần rồi nên sẽ không bị dụ thêm lần nữa.

- Nguyên tổng, ông đúng là biết đùa thật đấy. Miếng mồi tôi vất vả kiếm được lại dễ dàng đem dâng cho Nguyên tổng sao? Ông đã đánh giá tôi quá thấp rồi đấy. Không cần hợp tác với ông tôi cũng có thể lấy được thứ tôi muốn.

Nói xong, không đợi Nguyên Đằng trả lời mà anh ta đã cúp máy ngay.

Tiếng tút tút bên tai khiến Nguyên Đằng tức giận đến hộc máu, lớn tiếng gọi Nạp Tiều Quân liên tục đến khi không kìm chế được cơn giận nữa mà ném mạnh điện thoại vào cửa sổ.

Nghe tiếng động, thuộc hạ của ông ta nhanh chóng chạy vào hỏi

- Ông chủ, có chuyện gì sao ạ?

Nguyên Đằng lúc này trông cực kỳ đáng sợ, cặp mắt đỏ ngầu như ác quỷ, gân xanh nổi đầy trên trán, nghiến chặt răng nhả ra từng chữ.

- Gọi Bách Long đến đây cho tôi. Điều hết anh em lục tìm cho ra chỗ Nạp Tiều Quân đang trốn, tìm được giết ngay!

Tên thuộc hạ run rẩy cúi đầu nhận lệnh rồi ba chân bốn cẳng chạy khỏi.

-----------------------------------------

Trong lễ tang của trợ lý Dương, Tống Khiết đã không thể kìm nén được cảm xúc mà bật khóc trước di ảnh của người anh em đã mất. Kha Duẫn chưa bao giờ nhìn thấy Tống Khiết yếu đuối như vậy, có lẽ người ta nói đúng, một người dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng có lúc đau lòng đến rơi lệ.

Sau khi tang lễ kết thúc, Tống Khiết chưa về ngay mà ngồi dưới một gốc cây trong khu vườn nhà tang lễ. Anh ngồi trầm ngâm u buồn, nhớ lại những gì liên quan đến trợ lý Dương, ngày tháng gian nan mà hai người đã cùng nhau khoác vai nhau vượt qua. Đang ngồi trầm tư nhìn vô định về phía xa thì anh giật mình vì một cốc cà phê đưa tới trước mặt, quay đầu lại nhìn thì là Kha Duẫn. Hắn cầm hai cốc cà phê và đưa cho anh một cốc, anh cũng tiện tay nhận lấy, còn hắn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.

- Cảm giác thế nào? Muốn giết ông ta lắm chứ?

Câu này của Kha Duẫn đã gợi lên lại sự căm thù trong lòng Tống Khiết, trong mắt anh nổi lên những sợi tơ máu đỏ, tay nắm chặt thành quyền, thấp giọng nói.

- Ông ta giết cha tôi, bây giờ còn giết cả anh em tốt nhất của tôi. Nếu là cậu thì cậu sẽ làm gì?

Kha Duẫn nhếch mép cười đầy quỷ quyệt, nụ cười chứa nửa phần tàn độc nửa phần đùa cợt.

- Trả lại gấp ba. Nhưng đầu tiên đó chính là đứng lên để tìm ông ta chứ không phải ngồi đây nói sau lưng.

Tống Khiết có thể hiểu được dụng ý trong lời nói của hắn, vừa là động viên vừa là đang châm chọc. Anh cười khổ, uống một ngụm cà phê.

- Ví dụ như giả vờ tiếp cận con gái của kẻ thù, lấy được tình cảm và lòng tin rồi ra tay?

Kha Duẫn cũng biết anh đang đá xéo lại hắn nên hắn cũng không khỏi thấy buồn cười, Tống Khiết vậy mà lại nhắc lại chuyện hắn gạt Tống Diên hai năm trước.

Hắn đang định trả lời lại thì trong túi vang lên tiếng chuông điện thoại, vừa nghe thì hắn đã biết đó là điện thoại của Tống Diên rồi. Hắn lấy ra nhìn xem là ai gọi đến, và cũng đã đúng với suy đoán của hắn, chính là Nạp Tiều Quân. Nhìn cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, hắn nhếch mép cười lạnh, ánh mắt rất phức tạp.

Thấy hắn mãi không nhấc máy, Tống Khiết bên cạnh có chút tò mò quay sang hỏi



- Đây không phải điện thoại của Diên Diên sao? Cậu lấy điện thoại của nó?

Kha Duẫn không biểu cảm gì đặc biệt, đưa anh xem người gọi đến rồi cứ như vậy mà nhấc máy. Hắn giữ im lặng để nghe Nạp Tiều Quân nói ra yêu cầu của mình, vì vẫn nghĩ người đang nghe máy là Tống Diên nên anh ta không chút nghi ngờ gì.

- Diên Diên, muốn con gái em an toàn thì hãy làm theo yêu cầu của anh. Một mình đến gặp anh, nếu có người thứ hai thì em sẽ không bao giờ được gặp con gái em nữa.

Nghe anh ta nói xong rồi Kha Duẫn vẫn im lặng, đợi anh ta nói thêm.

- Thế nào? Anh không đủ kiên nhẫn đâu đấy! Hình như con gái em vẫn chưa thể rời khỏi bệnh viện ngay lúc này nhỉ.....chà, phải đưa nó về lại bệnh viện sớm mới được chứ?

Cuộc gọi trước cho Tống Diên anh ta không hề nói ra yêu cầu của mình. Nhưng bây giờ lại chủ động gọi đến trước và còn nhanh chóng đưa ra yêu cầu của mình nữa. Có lẽ đã bị Nguyên Đằng đe dọa hoặc đưa ra đề nghị hợp tác rồi. Dựa vào động thái này của anh ta thì chắc chắn là không muốn giao tiểu Lạc Lạc cho ông ta, đây là một điều đáng mừng đối với Kha Duẫn, nhưng nếu Nguyên Đằng tìm được anh ta trước hắn thì tiểu Lạc Lạc sẽ gặp nguy hiểm.

Còn Nạp Tiều Quân cũng đã bắt đầu nghi ngờ người đang nghe máy kia không phải là Tống Diên, vì nếu thật sự là cô thì sẽ không có chuyện im lặng đợi anh ta gọi đến như vậy, im lặng không trả lời, hoàn toàn trái ngược với biểu cảm hết sức kích động lúc đầu của cô, như vậy chắc chắn đó không phải Tống Diên.

Cả hai đều đã nảy sinh nghi hoặc rồi, nghĩa là cuộc chiến này đã chính thức bắt đầu.

------------------------------------

Không tìm được điện thoại, Tống Diên đang sốt ruột nay lại càng thêm đứng ngồi không yên, nếu Nạp Tiều Quân gọi đến mà cô không nhấc máy hoặc biết Kha Duẫn đang giữ điện thoại của cô có khi anh ta tức giận mà làm hại tiểu Lạc Lạc thì cô thật sự không sống nổi mất. Đi đi lại lại trong phòng nghĩ cách, rồi cô quyết định trốn ra ngoài để tìm cách liên lạc lại với Nạp Tiều Quân, nhưng ngay lúc cô vừa đặt tay lên nắm cửa thì nghe giọng của Kha Luân bên ngoài gọi Sa Tử Đình. Bọn họ nói sơ qua tình trạng hiện giờ của cô rồi Sa Tử Đình mới hỏi đến chuyện đang xảy ra mấy ngày vừa rồi.

- Luân, em có thể biết chuyện gì đang xảy ra không? Nhìn mọi người đều có vẻ rất căng thẳng khi nhắc đến Nguyên Đằng? Tại sao ông ta và cả Nạp Tiều Quân đều muốn nhắm vào Diên Diên? Cậu ấy đã đắc tội gì với bọn họ sao?

Kha Luân thở dài, biểu cảm trông có chút nặng nề mà nói

- Nguyên Đằng là kẻ đã tạo ra bi kịch giữ Kha gia và Tống gia. Nói một cách khác ông ta chính là kẻ thù chung của hai nhà, nhưng chuyện này chỉ có anh hai và một vài người biết. Cái ông ta muốn ở chị dâu là mạng của chị ấy, còn cái mà Nạp Tiều Quân muốn vẫn là cùng chị ấy thành đôi. Theo tình hình mà Huấn Dịch cung cấp hiện giờ thì Nạp Tiều Quân đang giữ tiểu Lạc Lạc, nếu anh ta bắt tay với Nguyên Đằng một lần nữa thì sẽ càng khó cứu được tiểu Lạc Lạc.....

Những lời này khiến Sa Tử Đình khá kinh hãi, còn Tống Diên đã nghe lén từ trong phòng thì vừa tức giận vừa sốc, chậm rãi mở cửa ra, nhìn hai người đang ngạc nhiên nhìn mình. Cô im lặng một lúc rồi cũng mở lời.

- Duẫn vẫn chưa về sao?

Kha Luân và Sa Tử Đình đưa mắt nhìn nhau, như đang cùng tìm một câu trả lời phù hợp nhất cho câu hỏi của Tống Diên. Bọn họ đều không ngờ cô lại ra đây, hay là cô đã dậy rồi?

Chưa để bọn họ suy nghĩ ra câu trả lời thì cô đã nói tiếp.

- Duẫn hứa với tôi sau khi tôi ngủ dậy sẽ nhìn thấy tiểu Lạc Lạc. Vậy tiểu Lạc Lạc của tôi đâu? Duẫn đang ở đâu?

Hai người kia lại càng thêm lúng túng tìm cách trả lời mà không hề biết Tống Diên đã giấu một con dao sau lưng. Ánh mắt cô chuyển sang rất đáng sợ chỉ trong vòng một nốt nhạc, nghiêm mặt hỏi lại lần nữa.

- Tiểu Lạc Lạc đâu? Duẫn vẫn chưa đưa nó về sao?

Sa Tử Đình thật sự ngây người, hình như cô ấy đã nhận ra điểm khác thường của Tống Diên, chỉ có thể đờ người ra gọi được đúng tên cô

- Diên Diên à, cậu......

Kha Luân đứng bên cạnh cũng bắt đầu nhận ra điều gì đó, đang định phản ứng thì Tống Diên vừa hét vừa đưa con dao ra phía trước, kích động nói

- Để tôi đi tìm tiểu Lạc Lạc! Tất cả tránh ra hết cho tôi......

Bị dọa bất ngờ như vậy khiến cả Sa Tử Đình và Kha Luân đều không kịp phản ứng, từ hoảng hốt hai người cùng từ từ lấy lại bình tĩnh, cẩn thận đưa hai tay ra phía trước.

- Diên Diên, cậu bình tĩnh đi. Nguy hiểm lắm đấy, cậu hãy bỏ dao xuống trước đã.....

- Chị dâu, chị đừng kích động! Anh hai đang trên đường về đây, nhất định sẽ tìm được tiểu Lạc Lạc mà.

Nhưng Tống Diên không hề muốn nghe bọn họ giải thích thêm điều gì nữa, tất cả những gì cô đã chịu đựng đến bây giờ đều quá đủ rồi. Từng giây từng phút trôi qua như rút hết hơi thở của cô. Mỗi lần nhắm mắt lại cô lại nhìn thấy hình ảnh tiểu Lạc Lạc yếu ớt khóc, ánh mắt sợ hãi cầu cứu cô. Con gái cô vẫn chưa thể rời khỏi lồng kính để ra ngoài môi trường như vậy, nó sẽ thế nào nếu các chỉ số cơ thể xảy ra vấn đề chứ? Nghĩ đến cảnh đứa con sinh non của mình giờ không rõ sống chết bên ngoài khiến Tống Diên sắp phát điên rồi. Rốt cuộc là tại sao chứ? Tại sao lại hành hạ cô như vậy? Tiểu Lạc Lạc có tội gì chứ? Chỉ ngày mai thôi mà, chỉ ngày mai là cô có thể đón con về rồi, có thể ôm con như bao người mẹ khác rồi, tại sao vậy? Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với cô như vậy chứ?

Tiếng ồn ào trên lầu đã làm cho những người khác vội vã chạy lên xem tình hình. Vừa đến đầu cầu thang thì tất cả đều đứng lại vì cảnh tượng đang diễn ra trước mặt. Bọn họ đều cố gắng khuyên ngăn Tống Diên.

- Thiếu phu nhân, cô như vậy có thể sẽ tự làm bản thân bị thương đấy!

- Diên Diên, cô tỉnh táo lại đi. Bây giờ tiểu Lạc Lạc mất tích không phải chỉ mỗi mình cô lo lắng mà tất cả mọi người cũng đang rất sốt ruột, cô đừng gây thêm chuyện nữa được không?

Nhưng bọn họ càng nói thì Tống Diên càng trở nên mất kiểm soát hơn, một tay cô cầm chặt con dao, tay kia bám vào tường mà từng bước di chuyển đến cầu thang, miệng không ngừng cảnh cáo

- Tất cả tránh ra hết cho tôi! Các người không ai muốn cứu tiểu Lạc Lạc cả....vậy thì để tôi tự đi tìm con của tôi. Không ai được bước lại gần, nếu không đừng trách tôi không báo trước.

Cô cầm theo dao đã đi đến được cầu thang, những người đứng đó đều chầm chậm di chuyển sang một bên để cô không kích động thêm. Nhưng khi cô vừa bước xuống được một bậc thang thì dì Dung liều chết chạy ra ôm chặt cô, không ngừng khóc

- Thiếu phu nhân, cô bình tĩnh lại đi....

Tống Diên theo phản xạ cùng với trạng thái tinh thần đang không ổn định nên trong vô thức đã vung dao lên cắt vào tay của dì Dung đồng thời hét lớn

- Tránh ra!

Trong chốc lát tất cả trở nên hỗn loạn.....

Khi nhìn thấy dì Dung ôm chặt vết thương đầy máu, Tống Diên mới bàng hoàng đứng hình, con dao trên tay cô cũng rơi xuống. Ngay lúc này một mũi thuốc an thần bị tiêm vào cổ của cô, cô ngất đi trong nháy mắt. Là Tôn Vưu đã chuẩn bị sẵn để đợi cơ hội. Tất cả đều rối loạn, kinh ngạc có, lo lắng có, sợ hãi cũng có, Sa Tử Đình giúp Tôn Vưu đưa Tống Diên trở lại phòng, Kha Luân và những người còn lại giúp dì Dung xử lý vết thương.