Nói Yêu Em Muộn Màng

Chương 88: Hỏa hoạn




Hôm nay là ngày cuối cùng tiểu Lạc Lạc thở máy, ngày mai sẽ được chuyển sang phương pháp da ấp da với mẹ, cho nên các y tá và ba sĩ bây giờ đang bận rộn với quá trình chuẩn bị cho việc chuyển đứa bé sinh non qua giai đoạn mới. Thời gian thăm tiểu Lạc Lạc cũng ít hơn mỗi ngày nên Tống Diên chủ yếu ở trong phòng bệnh cùng Hạ Viên Anh.

Không gian đang yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng chuông báo động và tiếng hò hét của bệnh nhân, y tá trong bệnh viện. Tống Diên đang đọc sách đặt quyển sách sanh bên cạnh, Hạ Viên Anh cũng để trái táo đang gọt dở và con dao vào dĩa, ngơ ngác vì tiếng ồn bên ngoài..... Rất nhanh Uông Hịch cùng hai cạnh vệ đã chạy vào. Vừa nhìn thấy anh ta, Tống Diên lập tức hỏi ngay

- Đã xảy ra chuyện gì sao? Tiểu Lạc Lạc không sao chứ?

Vẻ mặt Uông Hịch khẩn trương giải thích tình hình.

- Diên Diên, bác gái! Có chuông báo cháy, vẫn chưa xác định được đây là thật hay có người cố tình nhấn chuông. Tạm thời hai người đừng ra khỏi phòng, cháu sẽ đi xem xét tình hình rồi quay lại.

Nói xong anh ta dặn hai tên cảnh vệ ở lại bảo vệ hai người họ rồi nhanh chóng rời đi.

---------------------------------

Chạy với tốc độ ánh sáng rốt cuộc hai chiếc xe của Kha Luân và Tôn Vưu cũng đã đến được bệnh viện mà Kha Duẫn đã đến trước đó. Những người trên xe nhanh chóng nối đuôi nhau bước xuống, vừa xuống xe họ đã nhìn thấy xe của Kha Duẫn đậu trước cổng bệnh viện mên đã chắc chắn hắn ở bên trong.

Kha Luân và Huấn Dịch chạy lên trước, nhưng bọn họ còn chưa kịp bước lên hành lang thì.....

Bùm!

Một tiếng nổ lớn, lửa bùng lên, cả bệnh viện trong phút chốc đã ngập trong biển lửa. Bước chân của tất cả đều khựng lại khi chứng kiến một màn trước mắt.....

Kha Luân như vừa được hoàn hồn, kích động vừa hét lớn vừa muốn chạy về phía trước.

- Không!!!! Anh hai!!! Anh hai!!!!!

Chính tiếng hét của cậu đã khiến những người khác cũng tỉnh lại. Sa Tử Đình dùng hết sức của mình để kéo cậu lại

- Luân, anh bình tĩnh lại đã! Ở đó rất nguy hiểm đấy....

Huấn Dịch bên cạnh cũng giúp giữ cậu lại, mặc dù tâm trạng cậu ta cũng không tốt hơn chút nào, vẫn còn bàng hoàng sửng sốt và muốn sụp đổ ngay. Nhưng không thể vì thế mà đánh mất lí trí.

- Nhị thiếu, trước hết phải bình tĩnh đã. Có khi Kha tiên sinh không ở trong đó. Chúng ta cứ chờ đi đã.....

Kha Luân vừa cố đẩy bọn họ ra vừa la hét

- Nếu không phải ở trong đó thì anh ấy đang ở đâu hả? Anh nói tôi nghe anh ấy đang ở đâu chứ.....Tất cả tránh ra hết cho tôi, để tôi vào tìm anh ấy.

Dù cậu có hét lên thế nào thì cũng không ai để cậu lao vào đám cháy đó.

Tôn Vưu xót xa cúi nhẹ đầu, buồn bực nói với Kha Luân.

- Cậu đừng như vậy nữa. Chúng ta vẫn còn cách khác để tìm Duẫn, không có gì chắc chắn rằng cậu ấy vẫn còn ở trong đó cả, cậu phải bình tĩnh lại để cùng nhau tìm anh ấy.

Có lẽ bên ngoài bọn họ đều chỉ có thể nói vậy, không ai biết trong lòng bọn họ đang sụp đổ dần, nhưng vẫn có một chút hy vọng nào đó mong rằng đây không phải là sự thật, rằng Kha Duẫn không sao cả.

Sau những lời giáo huấn của mọi người, Kha Luân bất lực quỳ gối xuống, khóc lóc gào thét vang cả một khoảng không gian rộng lớn.

- Anh hai!!!! Anh ở đâu mau xuất hiện đi!!!!

Nhìn cậu như thế này, ai cũng thấy đau lòng hơn. Huấn Dịch cúi đầu, cẩn trọng nói

- Nhị thiếu, cậu hãy ra lệnh. Tôi nhất định sẽ tìm Kha tiên sinh về.

Cậu ta vừa nói xong thì Kha Luân lại khóc lóc gào lên

- Đi đi! Đi tìm anh ấy về cho tôi. Tìm ông chủ của anh về đây.....

--------------------------------------

Đây không phải là báo động giả, khu vực nhà kho bệnh viện đang bắt đầu cháy lớn, Uông Hịch nhanh chóng quay lại phòng bệnh của Tống Diên, vội vàng và khẩn trương hối thúc

- Bác gái, Diên Diên! Nhanh lên, hai người mau ra khỏi bệnh viện ngay. Đám cháy sắp lan đến đây rồi.

Vừa nói anh ta vừa điều thêm cảnh vệ đến đưa Tống Diên và Hạ Viên Anh ra khỏi phòng. Nhưng phản ứng đầu tiên của Tống Diên không phải là tìm cách thoát thân mà chính là tìm con của mình

- Vậy còn tiểu Lạc Lạc? Tiểu Lạc Lạc vẫn còn trong đó, tôi phải đưa tiểu Lạc Lạc đi.

Vừa nói cô vừa đẩy hết cảnh vệ ra, nhắm về phía hành lang ngược lại mà định đi tìm con. Tất cả đều lo lắng vội đến giữ cô lại, lúc cô vừa ra khỏi cửa phòng thì bị những bệnh nhân đang chạy đụng ngã xuống, Uông Hịch liền đỡ cô dậy.

- Cô không sao chứ?

Hạ Viên Anh cũng nhanh chóng đến bên cạnh cô, lo lắng nói

- Diên Diên, con phải bình tĩnh đã. Nếu con muốn tìm tiểu Lạc Lạc vẫn còn mẹ đây, mẹ sẽ đi cùng con.

Nghe vậy, Uông Hịch lập tức phản đối ngay.

- Bác gái, như vậy rất nguy hiểm. Hai người mau đi cùng cảnh vệ thoát khỏi đây đã, con sẽ đưa tiểu Lạc Lạc theo sau mọi người.

Anh ta nhìn qua Tống Diên, vừa trấn an vừa như hứa với cô

- Diên Diên, cô nhất định phải an toàn. Yên tâm, con của Duẫn thì cũng như con của tôi, tôi sẽ đưa nó đến gặp cô thật sớm. Giờ thì hai người mau đi đi.

Nói xong anh ta liền đẩy Tống Diên và Hạ Viên Anh ra phía trước để cảnh vệ đưa họ đi, còn anh ta ngược dòng người trở lại khoa nhi tìm tiểu Lạc Lạc.

-----------------------------------

- Ồn ào thật đấy!

Tất cả đều bị dọa cho kinh ngạc bởi giọng nói truyền từ phía sau, ai nấy đều quay đầu lại nhìn. Bọn họ suýt nữa không thể tin nổi vào mắt mình nữa.

Kha Duẫn dìu Tống Khiết từ từ tiến lại gần, cả hai người đều đã thương tích đầy mình, trên người toàn vết máu, quần áo và mặt mũi lem luốc chắc do vừa đi ra từ đống lửa kia, nhưng Kha Duẫn vẫn giữ nét mặt lạnh như băng thường thấy, giọng nhàn nhạt cất câu đầu tiên khi vừa nhìn thấy cả đám đang khóc tang mình



- Tôi chưa chết, khóc vẫn còn sớm đấy!

- Anh hai?

- Kha tiên sinh!

Nụ cười mừng rỡ dần lóe lên trên từng gương mặt ủ rũ ban nãy. Đầu tiên là Kha Luân nhanh chóng đứng lên, hớn hở chạy nhanh tới trước mặt Kha Duẫn như một đứa trẻ vừa thấy mẹ mình về.

- Anh hai, là anh thật sao? Anh không sao rồi!

Kha Duẫn lườm nhẹ cậu, nhếch mép cười nhạt

- Không phải!

Câu trả lời của hắn làm những người phía sau đều không khỏi bật cười.

Huấn Dịch ngày thường không bao giờ cười mà lúc nãy hình như cũng đang mỉm cười, nhanh tay giúp Kha Duẫn đỡ Tống Khiết. Tôn Vưu hình như cũng không quan tâm người bạn này của mình có đang bị thương nặng hay nhẹ mà cứ đánh vào ngực hắn, giọng như đang trách móc

- Nếu lần sau cậu còn dọa tớ như vậy nữa thì cậu không yên với tớ đâu.

Kha Duẫn cũng lườm anh một cái, nở nụ cười nhàn nhạt như có như không.

- Cậu mà cũng bị dọa được sao?

Tôn Vưu bĩu môi, câu trả lời nửa thật nửa đùa.

- Đương nhiên là bị dọa cho một phen rồi. Cậu mà chết thì tôi biết tìm ở đâu một chỗ có đại ngộ tốt như Khải Hoàn với một ông chủ hào phóng như cậu chứ?

Kha Duẫn hừ nhẹ một cái rồi quay sang hỏi Huấn Dịch

- Tôi đã dặn cậu nhất định không được rời khỏi vị trí? Tại sao cậu lại ở đây? Tiểu Diên đang ở một mình?

Nhìn ánh mắt sắp nổi giận của hắn, Kha Luân liền nói đỡ cho Huấn Dịch

- Hịch ca ở bệnh viện bảo vệ chị dâu rồi. Anh đi một mình như vậy Huấn Dịch đã rất lo lắng nên mới cùng mọi người đến đây tìm anh, anh đừng trách anh ấy....

Kha Duẫn nghe xong cũng tạm bỏ qua, lại nhìn Tống Diên từ lúc đi ra đến giờ vẫn không nói một câu nào, luôn nhìn vào giữ ngọn lửa đang thiêu rủi dần cả bệnh viện trước mặt. Hắn biết anh đang cảm thấy tồi tệ đến mức nào vì cái chết của trợ lý Dương nên để cho anh một khoảng thời gian ổn định lại tâm trạng.

Bây giờ xe cứu hộ cũng đã đến rồi......

----------------------------------

Đã tìm khắp phòng máy thở nhưng Uông Hịch vẫn không thể tìm được tiểu Lạc Lạc, anh ta tìm đi tìm lại rất nhiều lần, mặc cho rất nhiều người đã chạy khỏi và ngọn lửa đang dần lan đến nhưng anh ta vẫn cố gắng tìm tiểu Lạc. Những đứa trẻ ở đây đều đã được đưa đến nơi an toàn, hỏi y tá thì họ bảo có lẽ tiểu Lạc Lạc cũng đã được đưa đi, trước mắt mọi người phải giữ an toàn. Biết tìm mãi như vậy cũng không được gì, có lẽ bệnh viện đã chuyển hết những đứa trẻ này đến nơi an toàn rồi. Tạm thời cứ đưa Tống Diên và Hạ Viên Anh về đã rồi sẽ tìm đứa bé sau.

..................................

Tống Diên chỉ ra khỏi bệnh viện rồi không đi tiếp nữa, cô muốn ở đây đợi tiểu Lạc Lạc. Hạ Viên Anh thấy vậy cũng đứng đợi cùng cô, đội cảnh vệ tăng cường cảnh giác hơn.

Đợi hơn nửa giờ đồng hồ, rốt cuộc cũng đã thấy Uông Hịch đi ra, Tống Diên mừng rỡ chạy đến hỏi nhưng hy vọng đã bị dập tắt khi thấy anh ta chỉ trở ra lại một mình mà không đem theo tiểu Lạc Lạc, cô đã không thể tin nổi đến mức phải hỏi lại cho chắc chắn.

- Tiểu Lạc Lạc đâu rồi? Không phải anh nói sẽ tìm nó cho tôi sao?

Uông Hịch có chút hổ thẹn nên cúi nhẹ mặt, ấp úng trả lời cô

- Bác sĩ và y tá phụ trách đều nói là đã chuyển hết những đứa trẻ trong phòng thở máy đến chỗ an toàn rồi, trong phòng không còn đứa trẻ nào,.....cho nên tôi đã nghĩ sẽ liên lạc lại với họ để tìm tiểu Lạc Lạc sau, dù sao cũng xin lỗi cô vì đã không thực hiện đúng lời hứa.

Nghe anh ta nói vậy, mặc dù chưa thể gặp được con nhưng cũng thở phào vì tin rằng đứa bé đã an toàn. Vì vậy cô mới chịu cùng bọn họ tạm thời trở về Vân Phong Điện đợi Kha Duẫn.

----------------------------------

Xe của Kha Duẫn đang trên đường trở về, bây giờ bọn họ đang định đến bệnh viện tìm Tống Diên. Nhưng vừa đến nửa đoạn đường thì Tôn Vưu nhận được điện thoại của Uông Hịch, báo lại chuyện vừa xảy ra và giờ anh ta đang đưa Tống Diên về Vân Phong Điện, vì tạm thời chưa tìm được tiểu Lạc Lạc nên anh ta sợ sẽ bị Kha Duẫn cho một trận. Nhưng Tôn Vưu đương nhiên là sẽ không bao che cho anh ta rồi, vừa mới cúp máy anh đã nói lại hết mọi chuyện với Kha Duẫn. Nghe xong, Kha Duẫn không nói gì cả, chỉ lệnh cho Huấn Dịch cho xe quay về Vân Phong Điện.

- Kha tiên sinh, tôi nghĩ anh và Tống thiếu nên đến bệnh viện xử lý vết thương trước đã. Hai người đem bộ dạng này đến gặp Diên Diên, cả anh trai và chồng đều bị thương như vậy, cậu ấy không ngất cũng lạ đấy.....

Sa Tử Đình nhìn hai người đàn ông vừa mới thoát chết đang ngồi trên xe, những vết thương trên người bọn họ vẫn còn hở miệng, nhìn cũng đau thay, cô cẩn thận chỉ vào những vết thương kia và lựa lời nói. Tôn Vưu cũng đồng ý với cô.

- Tớ thấy Sa tiểu thư nói đúng đấy. Bây giờ phu nhân của cậu còn đang lo lắng vì tiểu Lạc Lạc mà cậu và Tống thiếu còn trở về với bộ dạng này nữa chỉ khiến cô ấy lo lắng thêm thôi. Nên đến bệnh viện trước đã.

Tống Khiết chỉnh lại tư thế ngồi, đưa ra ý kiến của mình

- Không cần phiền phức như vậy đâu. Thay quần áo sạch sẽ ra là được rồi.

Ý kiến này không được ai đồng tình nhưng lại được Kha Duẫn ủng hộ. Vậy nên cả hai người họ đã đổi quần áo với hai tên thuộc hạ rồi trở lại xe, vẫn là trở về Vân Phong Điện.

-----------------------------

Vân Phong Điện

Mỗi người ở đây mang một tâm trạng khác nhau.

Hạ Viên Anh lo lắng sốt ruột làm gì cũng không vừa ý, Kha Chấn Đông phải ở bên cạnh trông chừng bà. Dì Dung thì phải cẩn thận từng hành động nhỏ, chú ý nhắc nhở từng người làm.

Uông Hịch cảm giác mình như một tên tội đồ vậy, cũng không dám nói gì nhiều vì sợ sẽ làm kích động đến Tống Diên. Mặc dù cô luôn miệng nói không sao nhưng thân là một người mẹ giờ không biết rõ con của mình đang ở đâu thì hỏi sao mà không lo lắng được.

Đúng thật là không hiểu tại sao Tống Diên vẫn có cảm giác không yên lòng chút nào, bất an không biết diễn tả thế nào. Hai tay cô đan chặt vào nhau rồi đặt hai trên môi, cắn nhẹ ngón trỏ để giữ bình tĩnh.

Đợi mãi rốt cuộc Kha Duẫn cũng đã trở về.

Tống Diên chạy ra trước, tiếp theo là Uông Hịch và vợ chồng Kha lần lượt đi ra. Mỗi người lần lượt xuống xe, vừa nhìn thấy Kha Duẫn, Tống Diên đã vội vàng chạy đến lao vào lòng hắn.

- Duẫn!

Mặc dù cô chạy đến rất nhanh và bất ngờ nhưng Kha Duẫn vẫn phản ứng rất kịp thời và đúng lúc, nén cơn đau từ những vết thương trên người mà dang tay ôm chặt người phụ nữ của mình vào lòng, thì thầm vào tai cô.



- Tiểu Diên, anh về rồi.

Một câu của hắn làm Tống Diên cảm thấy an toàn vô cùng, tất cả những uất ức trong lòng cứ như vậy mà tan biến mất. Siết chặt vòng ôm hơn, gục đầu vào vai và cổ hắn, nức nở

- Duẫn, em đã rất sợ.....em sợ rằng sẽ không bao giờ được nhìn thấy anh nữa....em thật sự đã rất sợ.....

Kha Duẫn kéo nhẹ cô ra đổi lại đặt hai tay áp lên má cô, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, giọng nói dịu dàng.

- Anh xin lỗi vì đã khiến em lo lắng. Anh đã hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi em rồi mà, nên dù có chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ trở về với em.

Hắn vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, đặt một nụ hôn lên vầng trán trơn bóng của cô.

Nhìn một màn trước mắt, có câu ác quỷ thường sẽ ngọt ngào trước khi tiêu diệt cả thế giới. Kha Duẫn bây giờ có lẽ cũng giống như vậy, nhìn hắn càng dịu dàng với Tống Diên thì những người khác càng lo sợ không biết hắn có đang chuẩn bị xử gọn bọn họ không. Sợ nhất vẫn là Uông Hịch, giờ này chắc anh ta muốn tìm một chỗ chui xuống.

Rồi bọn họ cũng dừng thân mật lại, Kha Duẫn nhìn hết một lượt những người ở đây, ánh mắt ôn nhu vừa rồi đã bị thay thế bởi sự lạnh lùng đến đáng sợ, dừng lại ở Uông Hịch và Huấn Dịch.

- Hai cậu đang học mầm non à? Từ khi nào lại thay đổi vị trí cho nhau vậy?

Uông Hịch vờ nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào hắn, gãi gãi đầu nói nhỏ

- Tớ cũng đâu phải muốn vậy, cũng đã làm hết khả năng rồi...với lại bệnh viện đã đưa tiểu Lạc Lạc đến nơi an toàn rồi.

Kha Duẫn hít thở một hơi thật sâu, không tiếp tục truy cứu mà nhìn sang Huấn Dịch.

- Đến bệnh viện kiểm tra lại, tìm tiểu Lạc Lạc và chuyển sang bệnh viện của Sa gia.

Huấn Dịch cung kính gật đầu nhận lệnh rồi nhanh chóng đi thực hiện.

Vẫn thấy Kha Duẫn như vậy, những người xung quanh lại đưa mắt nhìn nhau như đưa ám thị. Và Tống Diên đã đánh lạc hướng Kha Duẫn sang một vấn đề khác.

- Anh bảo đi xử lý chuyện của công ty nhưng sao anh trai em lại đến cùng?

Cô biết hắn gặp nguy hiểm vì Nguyên Đằng dở trò nhưng lại không hề biết chính là vì đi cứu anh trai cô, không hề biết chỉ cách đây một giờ trước cả chồng và anh trai mình đều suýt nữa không thể đứng trước mặt cô thế này nữa. Chỉ có những người cùng về với hắn mới biết rõ nhất. Còn cô bây giờ có thể hiểu rằng Tống Khiết cũng tham gia vào trò chơi nguy hiểm của Nguyên Đằng với vai trò hỗ trợ Kha Duẫn.

Những vết thương của Tống Khiết chưa được xử lý cẩn thận nên còn khá đau, nhưng anh vẫn cố gắng tỏ ra thật ổn để không bị em gái mình phát hiện.

- Có chút vấn đề bọn anh cần bàn bạc với nhau nên đã cùng cậu ấy về đây. Dọc đường nghe tin em và tiểu Lạc Lạc gặp chuyện nên mới vội quay về xem sao.

Nghe cô hỏi vậy, Kha Duẫn mới tạm bỏ qua vấn đề kia, hắn và Tống Khiết cần phải nhanh chóng được xử lý vết thương, hắn lạnh lùng nói với Tôn Vưu và Uông Hịch

- Hai cậu đi cùng tôi và Tống thiếu lên thư phòng. Tiểu Luân, em mang đồ anh đã dặn vào sau.

Kha Duẫn đột nhiên dặn vậy khiến những người còn lại đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Tại sao không phải là dì Dung mà lại nhờ Kha Luân? Với lại bọn họ không phải toàn là đàn ông sao? Đang bàn đại sự gì sao?

Thấy Tống Diên như muốn hỏi nhưng lại thôi, Kha Duẫn chỉ xoa xoa đầu cô rồi nói.

- Có chút vấn đề bọn anh cần xử lý riêng, em không nghĩ gì đó chứ?

Tống Diên liền lấy lại vẻ mặt thật tự nhiên, lắc nhẹ đầu và không quên kèm một nụ cười dịu dàng.

Vậy là bốn người cùng lên trên gác, Kha Luân nhìn Sa Tử Đình như đang ra ám thị rồi cũng nhanh chóng lên trên.

Hạ Viên Anh nãy giờ chưa hỏi được gì giờ mới bắt đầu chất vấn Sa Tử Đình

- Sa tiểu thư, có phải đã xảy ra chuyện gì đúng không?

Đã hứa với bọn họ là không để Tống Diên và Hạ Viên Anh biết chuyện nên đương nhiên Sa Tử Đình sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì.

- Bác trai, bác gái! Thật sự không có chuyện gì đáng lo đâu ạ. Bọn họ bàn chuyện kinh doanh nên chúng ta đừng bận tâm quá làm gì ạ..

Nói xong, cô ấy định kéo Tống Diên vào trong.

- Tiểu Diên, cậu vừa mới sinh nên cơ thể còn yếu. Không thể đứng ở ngoài lâu vậy đâu, mau vào phòng đi. Kha tiên sinh giờ đã về rồi.....

Bị cô bạn của mình kéo tay nên Tống Diên mới nhìn xuống tay của mình, cô không khỏi hoảng hồn khi thấy lòng bàn tay và vài ngón tay dính máu. Nhưng cô vẫn cẩn thận không để vợ chồng Kha nhìn thấy mà nhanh chóng đi lên cầu thang. Sa Tử Đình thấy cô vội vã như vậy liền chạy theo xem thế nào. Cô ấy trợn tròn mắt khi Tống Diên đến trước cửa thư phòng, định đi tới ngăn cản nhưng không kịp nữa..

- Diên Diên, cậu sao vậy? Sao lại vào thư phòng? Diên....

Cửa phòng bị Tống Diên đẩy vào, Sa Tử Đình chỉ còn biết trơ mắt nhìn.

Nghe tiếng động bất ngờ và tiếng của Sa Tử Đình gọi Tống Diên nên tất cả những người trong phòng đã tìm cách che giấu nhưng vẫn chưa kịp thì cô đã vào. Bọn họ theo phản xạ tự nhiên hai người lần lượt ôm lấy Tống Khiết và Kha Duẫn.

Sa Tử Đình trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn một cảnh không thể ngờ được trong thư phòng, Kha Duẫn và Tống Khiết vì đang được xử lý vết thương nên đều cởi trần nửa thân trên, lúc này Tôn Vưu ôm chặt Kha Duẫn còn Uông Hịch thì ôm lấy Tống Khiết, Kha Luân đứng trơ trọi một mình giữ phòng.

Cái chuyện quái gì thế này?

Nhưng có vẻ điều này chẳng khiến Tống Diên chú ý, cô đi thẳng vào trong phòng, đến trước mặt Kha Duẫn mặc cho Tôn Vưu vẫn đang ôm chặt chồng mình. Cô đưa tay mình lên cho hắn xem, tức giận hỏi

- Anh giải thích thế nào về những vết máu này? Anh bị thương sao lại còn giấu em chứ?

Thì ra vừa rồi cô ôm hắn nên máu trên lưng hắn đã dính vào tay cô. Như vậy thì có muốn giấu cũng chẳng giấu nổi nữa, Kha Duẫn đẩy Tôn Vưu ra, những vết thương được xử lý giữa chừng trên người hắn đều phơi ra hết trước mặt Tống Diên. Những người khác lo lắng nhìn bọn họ, còn lại càng cố gắng che Tống Khiết đi để cô không nhìn thấy.

Kha Duẫn đứng lên và bước tới đối diện với cô, giọng trầm ấm nói

- Đúng là anh bị thương nhưng bây giờ anh không sao nữa. Vết thương cũng không có gì nghiêm trọng cả, anh không muốn em lo lắng....

Nhìn những vết thương do dao đâm và đạn bắn, còn những vùng da bị cháy trên khắp người hắn, lồng ngực Tống Diên nhói lên, cô vừa khóc vừa mắng

- Bị thương đến mức này còn bảo không sao? Anh sợ em lo lắng mà không nghĩ đến cảm giác của em sao?

Kha Duẫn cười khổ, kéo cô ôm vào ngực, vừa vuốt tóc cô vừa hôn lên trán cô, dỗ dành

- Ngoan nào! Anh biết anh sai rồi, đừng khóc nữa mà......