Nói Yêu Em Muộn Màng

Chương 87: Nhất định phải sống!




Khi Kha Duẫn đến địa chỉ bệnh viện mà Nguyên Đằng gửi, nhìn đồng hồ thì chỉ còn lại đúng một phút. Hắn vội vàng xuống xe và phân công cho thuộc hạ của mình yểm trợ từ bên ngoài, chỉ dẫn theo hai người đi vào.

Cả bệnh viện này đã sớm trở thành hang ổ của Nguyên Đằng rồi. Từ ngoài vào đã đầy thuộc hạ của ông ta, và đương nhiên hắn phải hạ hết mấy tên ngáng đường này để vào trong rồi nếu không muốn khoanh tay để bọn chúng trói đem vào, và phải kết thúc trong vòng một phút.

- Ngăn bọn chúng lại!

Kha Duẫn vừa bước vào đại sảnh của bệnh viện thì lập tức một tên đứng đầu đám thuộc hạ kia lập tức ra lệnh cho tất cả lực lượng của mình ra chặn đường hắn, cả bệnh viện trong phút chốc liền trở nên hỗn loạn. Đây vừa là một thuận lợi vừa là một khó khăn. Có thể tận dụng được sự hỗn loạn này để tránh sự chú ý của bọn chúng nhưng ngược lại bọn chúng cũng có thể lại dễ dàng bao vây hơn. Không còn nhiều thời gian nữa nên Kha Duẫn phải nhanh chóng tìm ngay Nguyên Đằng, hắn cứ đi thẳng vào như vậy, kẻ nào chặn đường thì hoặc là đánh ngã ngay tại chỗ, hoặc là tiện tay bắn luôn, mặc dù đằng trước và phía sau hắn đều có thuộc hạ dọn đường nhưng hắn vẫn phải tự mình ra tay để kịp với giao hẹn.

Tiếng súng, những trận đánh đấm làm nhiều người bị thương càng làm cho khung cảnh đã hỗn loạn càng thêm loạn hơn.

Bùm!

Một tiếng đá văng cửa vừa đúng giây cuối cùng trôi qua. Gương mặt Kha Duẫn lạnh tanh không một chút cảm xúc, đầu tiên là nhìn thoáng qua Tống Khiết bị thương nằm dưới sàn và trợ lý của anh đã chết, sau đó nhìn đến Nguyên Đằng bằng ánh mắt lạnh lẽo khốc liệt, giọng điệu cũng lạnh không kém.

- Không trễ một giây, như đã hứa, mau thả người đi!

Thấy Kha Duẫn đến, hành động đầu tiên của Nguyên Đằng chính là cúi xuống nói với Tống Khiết cùng điệu cười đắc ý và hả hê

- Tôi thắng rồi đấy. Kha Duẫn đã đến, bây giờ thì chắc tôi nên bắt đầu đào một chiếc lỗ thật to để chôn cả nhà các cậu được rồi nhỉ?

Kết quả đã như Nguyên Đằng mong đợi và đương nhiên đối lập với mong muốn của Tống Khiết, nên khi thấy Kha Duẫn đang đứng ngay cửa, anh vừa thất vọng vừa bất an, dùng hết sức gào lên

- Cậu đến đây làm gì? Cậu ngốc à? Mau quay lại bệnh viện bảo vệ vợ con cậu đi.....

Bụp

Anh còn chưa nói xong thì Nguyên Đằng đứng bên cạnh đã giơ chân lên đạp ngang ngực anh, hòng bắt anh giữ im lặng. Thấy Tống Khiết đã bị thương rồi mà còn phải chịu đựng những hành động sỉ nhục và tra tấn của Nguyên Đằng, Kha Duẫn nhíu chặt mày có vẻ đang rất khó chịu. Hắn nhếch môi cười lạnh, nụ cười của ác quỷ đã xuất hiện, điềm tĩnh cất giọng nói

- Từ bây giờ tôi và ông công bằng phân chia thắng thua, nếu con tin có vấn đề gì thì coi như ông đã nuốt lời....như vậy thì ông không yên với tôi đâu!

Trong lòng hắn thật ra cũng đang cảm thấy bất an vì Tống Diên có thể sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng vẫn phải đưa Tống Khiết về đã, rút ngắn thời gian nhiều nhất có thể.

Nguyên Đằng trừng mắt nhìn Kha Duẫn, rồi ra lệnh cho thuộc hạ xông lên.

Huỳnh huỵch!

Tiếng đấm đá vang khắp phòng, không lâu sau đó là tiếng ngã phịch xuống sàn và kêu la thảm thiết của mấy tên thuộc hạ. Ngã hết lượt này lại đến một lượt khác lên, Kha Duẫn lại phải tiếp tục hạ hết đám này. Nguyên Đằng ngồi bên cạnh Tống Khiết quan sát một màn trước mắt.

- Tống thiếu, cậu nói xem bây giờ tôi có thể ra tay với Tống tiểu thư chưa nhỉ? Để tôi đoán xem, bây giờ chắc chắn đám tay chân của Kha Duẫn đang trên đường đến đây rồi. Rất nhanh thôi bên cạnh Tống tiểu thư chỉ còn lại vài người trói gà không chặt.

Tống Khiết nén cơn đau từ những vết thương và cảm giác khó thở do dị ứng, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từ chữ.

- Tôi cảnh cáo ông đừng có đụng đến em gái tôi, nếu không tôi sẽ khiến ông phải hối hận đấy!

Nhưng Nguyên Đằng chỉ bật cười thật to và chỉ về phía Kha Duẫn

- Vậy thì cậu hãy nhìn đi. Bây giờ ngay cả Kha Duẫn cũng nằm trong tay tôi rồi đấy!

Tống Khiết nhìn theo hướng tay ông ta chỉ, Kha Duẫn vẫn còn đang hạ từng tên một để thoát khỏi vòng vây của bọn chúng. Nếu những lời Nguyên Đằng nói không phải là hù dọa thì có thể Tống Diên và tiểu Lạc Lạc sẽ gặp nguy hiểm.

........................................

Từ lúc Kha Duẫn rời khỏi đến giờ thì Hạ Viên Anh chưa một giây nào là ngồi yên được cả, bà cứ đi đi lại lại trong phòng, gọi điện liên tục cho người này đến người khác để hỏi xem tình hình. Mặc dù bên ngoài Tống Diên tỏ ra rất bình tĩnh để trấn an mẹ chồng mình nhưng trong lòng cô có lẽ lo lắng không kém gì bà, tay chân cô đã sớm lạnh ngắt, phải cố gắng lắm mới giấu được sự run rẩy.

- Mẹ đừng quá lo quá ạ, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy!

Hạ Viên Anh thở dài nhìn Tống Diên, bồn chồn nói ra nỗi lòng của mình.

- Con bảo mẹ sao mà không lo lắng được cơ chứ? Duẫn đi vội như vậy nhất định là có chuyện gì rồi.

Tống Diên đã cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể nhưng nhìn mẹ chồng mình như vậy thì cô lại càng thấy bất an hơn nữa. Cô nắm lấy tay bà trấn an.

- Con hiểu chứ, nhưng chúng ta hãy tin Duẫn, anh ấy đã hứa là sẽ trở về rồi.

Nghe cô nói vậy Hạ Viên Anh càng không thể ngồi yên hơn nữa.

- Nhưng Duẫn không dẫn theo Huấn Dịch, nó nói đi xử lý việc ở công ty nhưng Huấn Dịch lại ở đây thì con không tự hỏi có thật là nó đến công ty không? Hay nó đi đâu nguy hiểm thì sao?

Lúc này Tống Diên mới kinh ngạc hỏi lại thử

- Mẹ nói gì ạ? Huấn Dịch không đi cùng Duẫn ạ?

Cô nhìn theo tay Hạ Viên Anh chỉ thì đúng là thấy Huấn Dịch đang dặn dò mấy tên thuộc hạ bên ngoài hành lang. Nếu đúng như những gì Hạ Viên Anh nói thì Kha Duẫn không dẫn theo Huấn Dịch cũng như một mình đối đầu với nguy hiểm có thể xảy ra....

- Mẹ! Chị dâu!



Hai người đang lo lắng thì sự tập trung đột ngột hướng về phía cửa vì có người đến.

Kha Luân vào trước, đi bên cạnh cậu là Sa Tử Đình, phía sau là Tôn Vưu cùng Uông Hịch, kỳ lạ là khi bọn họ đến thì Huấn Dịch cũng cùng vào, có lẽ là do cậu ta báo tin cho họ và gọi họ đến.

Bất ngờ nhìn thấy con trai mình đến đây vào lúc này, Hạ Viên Anh có chút bất ngờ cùng hoang mang.

- Tiểu Luân, mấy đứa...sao tất cả đều tập trung đến đây là thế nào...?

Tất cả đã cùng thống nhất trên đường đến đây là sẽ không nói rõ mọi chuyện để tránh Tống Diên bị sốc. Bọn họ đều chỉ giải thích qua loa

- Khải Hoàn xảy ra chút việc nên Duẫn phải đi xử lý, bây giờ con sẽ đi cùng Huấn Dịch nên con dẫn Uông Hịch đến để thay cậu ta bảo vệ bác gái và Diên Diên.

Lời của Tôn Vưu giống như là đang lí giải cho thắc mắc tại sao Huấn Dịch không đi cùng Kha Duẫn của Hạ Viên Anh và Tống Diên lúc nãy. Dù không biết thật sự Kha Duẫn đang đi đâu nhưng bây giờ nghe được có thêm người đi giúp hắn thì Hạ Viên Anh cũng yên tâm hơn, bà vội gật đầu và thúc giục

- Vậy thì mau đi đi, ta và Diên Diên sẽ không có chuyện gì đâu, mau đi giúp tiểu Duẫn đi.

Từ đầu đến cuối Tống Diên vẫn không có phản ứng gì đặc biệt, giống như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, sau đó cô mới hỏi

- Có phải Nguyên Đằng đã bắt đầu hành động gì rồi đúng không?

Câu hỏi của cô khiến cả đám người của Tôn Vưu đều lúng túng không biết phải trả lời thế nào. Còn Hạ Viên Anh thì trợn tròn mắt nhìn cô, kinh ngạc hỏi

- Nguyên Đằng? Đó là ai? Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy?

Nhìn vẻ mặt của tất cả bọn họ thì Tống Diên đã có được câu trả lời rồi. Cô thở dài một tiếng rồi nói với Kha Luân

- Tiểu Luân, em đi cùng luật sư Tôn đi. Bây giờ Duẫn mới là người mà chúng ta nên bảo vệ.

Uông Hịch ngạc nhiên nhìn Tôn Vưu rồi đến Huấn Dịch, bọn họ đều tưởng rằng Tống Diên sẽ không biết chuyện này và nếu biết sẽ rất sốc, thật không ngờ rằng cô lại bình tĩnh đến mức như vậy.

Kha Luân cũng nhìn ba người kia, giống như đang âm thầm hỏi ý kiến bọn họ. Thấy cả ba đều gật đầu, cậu mới nói với Tống Diên

- Vậy em sẽ đi tìm anh hai về cho chị, chị dâu và tiểu Lạc Lạc nhất định phải an toàn đấy.

Tống Diên cũng gật nhẹ đầu, nhìn sang Hạ Viên Anh rồi nói với bà.

- Mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, đến lúc thích hợp thì chúng con sẽ giải thích hết với mẹ. Bây giờ em đừng quá lo lắng, Duẫn nhất định sẽ không sao đâu.

Mặc dù rất sốt ruột nhưng thấy tất cả đều đang căng thẳng như vậy, Hạ Viên Anh cũng không muốn gây thêm áp lực cho bọn họ, nên cũng gật đầu đồng ý.

Thời gian có lẽ không còn nhiều, có được ý kiến của tất cả mọi người rồi nên Kha Luân cũng chuẩn bị cùng Tôn Vưu và Huấn Dịch rời đi. Là người biết ít nhất về chuyện này, Sa Tử Đình có lẽ không hiểu nó nghiêm trọng đến đâu nên vừa nghe Kha Luân đi cùng hai người kia thì cũng nói đi cùng với cậu. Không ai có ý kiến gì khác nên thống nhất chỉ còn Uông Hịch ở lại bệnh viện bảo vệ Hạ Viên Anh và Tống Diên, đương nhiên bên ngoài vẫn còn thuộc hạ của Kha Duẫn đã được Huấn Dịch dặn dò kỹ lưỡng.

Việc mà Tống Diên có thể làm để giúp Kha Duẫn lúc này là bảo vệ bản thân và tiểu Lạc Lạc thật tốt...hy vọng hắn sẽ bình an trở về với mẹ con cô.

----------------------------------

Đến giờ này Nguyên Đằng vẫn còn rất đắc ý vì Kha Duẫn đã bị thuộc hạ của ông ta vật ngã vài lần rồi, hắn cũng bị thương không ít, có lẽ cũng sắp gục. Còn Tống Khiết chắc cũng chỉ thoi thóp được mấy hơi thở cuối cùng. Nhưng trò chơi vừa mới bắt đầu đã hạ màn nhanh như vậy thì đúng là rất chán. Quên mất, vẫn còn Tống Diên và tiểu Lạc Lạc, khi nào xử lý hết bọn họ thì đối với ông ta mới là kết thúc hết ân oán.

- Tống thiếu, cậu có biết tôi đã đợi ngày này lâu lắm rồi không? Lúc biết Tống Thiên Minh giết cha mẹ tôi, tôi đã tự thề trước mộ của họ nhất định sẽ giết hết Tống gia để tế vong hồn của họ dưới suối vàng. Giết được vợ chồng ông ta rồi nhưng hai anh em cậu đúng là sống dai thật đấy, hai năm trước mặc dù tưởng đã chết dưới đáy biển rồi nhưng vẫn sống được, nhưng hôm nay sẽ không may mắn như vậy nữa đâu. Khi đó tôi đã để Kha Duẫn ra tay nên cậu mới sống được, hôm nay tôi sẽ để hai cậu chết chung thì chẳng còn tai họa về sau nữa.

Vừa nói ông ta túm tóc Tống Khiết, ép anh ngẩng mặt lên nhìn ông ta, nghe rõ từng câu từng chữ ông ta thốt ra. Còn Tống Khiết thì vẫn giữ nguyên một thái độ từ đầu đến giờ, thờ ơ chẳng thèm quan tâm mà chỉ lo Tống Diên sẽ gặp nguy hiểm vì anh.

- Muốn giết thì giết đi! Sao phải lòng vòng vậy? Hay là....ông chỉ dọa mà không dám giết?

Nguyên Đằng bật cười thật lớn, vỗ nhẹ lên vai anh, giọng điệu châm biếm.

- Cậu nóng vội vậy sao? Tôi sẽ để cậu và Kha Duẫn đi cùng một lúc nên cậu sẽ không cô đơn đâu.

Bùm!

- Tôi bảo ông đừng có đắc ý quá rồi mà.

Kha Duẫn ném hai tên mà hắn đã hạ cuối cùng lên một chiếc bàn bên cạnh Nguyên Đằng, hắn bước từng bước dứt khoát đến gần ông ta, những tên khác chỉ dám đứng phòng vệ xung quanh chứ không xông lên nữa. Khắp người Kha Duẫn đều dính đầy máu, cả máu của hắn và đám thuộc hạ kia lẫn vào nhau, hắn bị thương cũng không ít. Nhưng lại khiến những thuộc hạ của Nguyên Đằng tay chân run rẩy, không còn tên nào dám đâm đầu vào tìm chỗ chết.

Nhìn mấy tên thuộc hạ được huấn luyện đặc biệt nhất vẫn bị Kha Duẫn đánh bại thê thảm đến vậy, gương mặt ông ta liền biến sắc. Ông ta đứng lên, thuận chân đạp mạnh lên tay của Tống Khiết đến khi anh kêu lên một tiếng mới bỏ ra, trực tiếp đối diện với Kha Duẫn.

- Nhanh hơn tôi nghĩ đấy! Đúng là thân thủ tốt, nhưng làm sao đây? Khi cậu bước vào đây đã không còn đường ra nữa rồi! Tôi nghĩ chắc cậu cũng biết rõ điều này rồi.

Mặc dù đau khắp mình mẩy nhưng Tống Khiết vẫn không ngừng đuổi hắn.

- Kha Duẫn, cậu còn không mau đi đi! Cậu phải bảo vệ Diên Diên và tiểu Lạc Lạc, còn ở đây chờ chết?

Kha Duẫn lắc đầu nhìn anh, tặc lưỡi nói



- Anh nói ít lại đi. Ồn ào thật chứ!

Chỉ nói vậy thôi, sau đó hắn quay lại nói tiếp với Nguyên Đằng.

- Tôi đã nói đến đây để đưa người về thì anh ta nhất định phải sống sót rời khỏi đây.....cho nên bây giờ ông có hai phương án để lựa chọn, hoặc là thả anh ta ra tôi và ông từ từ nói chuyện, hoặc là tôi sẽ giết ông trước rồi đưa người đi.

Nguyên Đằng như vừa nghe được một câu truyện tiếu lâm, giống như chuột dọa mèo vậy.

- Cậu có tự tin quá không đấy? Hay cậu vẫn chưa xác định được rõ tình trạng của mình hiện giờ?

Kha Duẫn liếm nhẹ khóe môi, cúi nhẹ đầu bật cười, chậm rãi ngước mắt lên nhìn ông ta, ánh mắt cùng nụ cười hệt như ác quỷ khát máu.

- Tôi chưa bao giờ nói đùa với ai. Chọn nhanh đi!

Nhưng Nguyên Đằng vẫn chẳng hề có chút yếu thế gì, có vẻ như ông ta đã nắm chắc phần thắng rồi, chỉ là đang đợi thời cơ chín muồi thôi. Mà thái độ tự cho mình là ghê gớm của Kha Duẫn vẫn khiến ông ta thấy khó chịu.

- Để xem nào, bây giờ chắc Tống tiểu thư đang ở một mình nhỉ?

Kha Duẫn khẽ nhíu mày khi nghe ông ta nhắc đến Tống Diên, ông ta đã nói như vậy rồi thì có nghĩa là ông ta không hề nói đùa. Có thể Tống Diên sẽ gặp nguy hiểm....không biết cô thế nào rồi. Hắn cũng nhếch mép cười khẩy, chậm rãi nhã ra từng chữ.

- Ông muốn làm gì thì cứ làm đi...sau đó tôi sẽ thanh toán luôn một thể với ông.

Nghe hắn nói xong, Nguyên Đằng khẽ nhíu mày, chỉ về một góc tường. Cả Tống Khiết và Kha Duẫn đều nhìn về vị trí mà ông ta chỉ, cả hai đều bất ngờ vì ở đó có đặt một quả bom hẹn giờ, thời gian chỉ còn lại đúng mười phút. Kha Duẫn quay lại nhìn Nguyên Đằng, còn chưa kịp phản ứng gì thì lại thêm một bất ngờ khác, ông ta đá Tống Khiết vào sát tường đồng thời đóng cánh cửa giữa phòng lại, tách hắn và Tống Khiết ra. Lúc này, hai người với hai vẻ mặt đối lập nhau, Kha Duẫn kinh ngạc sửng sốt và tức giận, còn Nguyên Đằng thì cười hả hê, hài lòng chuẩn bị rời đi.

- Bây giờ thì tôi thấy cậu mới có hai phương án lựa chọn đấy. Chạy khỏi đây để cứu vợ con cậu hoặc là cứu Tống Khiết? Đắc ý sớm, là cậu đấy Kha tổng!

Nói xong, ông ta ra hiệu cho tất cả thuộc hạ của mình theo ông ta đi ra khỏi đây. Trong phòng chỉ còn lại Tống Khiết và Kha Duẫn, cùng quả bom hẹn giờ chỉ còn tám phút ba mươi giây. Trước khi nó phát nổ, nhất định phải cùng thoát khỏi đây.

Kha Duẫn nhanh chóng đên mở cánh cửa ngăn giữa phòng, hắn tưởng rằng có thể mở bằng tay không nhưng có vẻ như hắn đã quá chủ quan rồi, dù thử đi thử lại ba lần nhưng hắn vẫn không thể mở được cánh cửa này ra, chắc phải dùng đến vật gì đó rồi. Loay hoay một lúc, hắn cầm một chiếc gậy đến đập thật mạnh vào chốt cửa rồi đến kính nhưng đều vô ích.

Nằm bên trong nhìn thời gian trên quả bom sắp không còn nhiều nữa, mà Kha Duẫn thì vẫn còn tìm cách mở cửa cứu mình, Tống Khiết khẩn trương hét lớn

- Cậu mau đi đi. Muốn chết ở đây cùng tôi sao? Cậu còn Diên Diên và tiểu Lạc Lạc đấy, muốn chết cũng nên nghĩ đến mẹ con con bé.

Kha Duẫn vẫn không chịu từ bỏ, lại tìm một dụng cụ khác để mở cửa, vừa làm hắn vừa trả lời Tống Khiết.

- Tôi ở đây không có nghĩa là không thấy lo cho mẹ con tiểu Diên, cũng không phải là ở đây chờ chết với anh. Anh không có ý chí đến vậy sao?

Tống Khiết có chút ngạc nhiên rồi chuyển sang một nụ cười nhạt.

- Không có ý chí? Tại sao cậu không nói thẳng ra tôi là một thằng ngốc, một tên vô dụng, anh em của mình cũng chẳng bảo vệ được, để cậu ấy chết vì tôi! Tôi không muốn ai vì tôi mà gặp nguy hiểm nữa.

Cho dù là một giây Kha Duẫn vẫn không dừng tay lại, liên tục đập thật mạnh vào tấm kính tinh xảo chắc chắn trước mặt, và không ngừng trấn an tinh thần của Tống Khiết lại.

- Anh nằm đó như một kẻ thất bại mới đúng là để người khác gặp nguy hiểm vì anh đấy. Nếu không muốn gia đình còn lại của mình bị thương tổn gì nữa thì hãy tỉnh táo lại và đứng lên cho tôi.

Tống Khiết lại nhìn đồng hồ đếm ngược trên quả bom hẹn giờ, bất lực cùng phẫn nộ nói

- Không lẽ cậu không hiểu Nguyên Đằng đã dụ cậu đến đây để có cơ hội làm hại Diên Diên. Con bé đối với cậu không phải quan trọng hơn sao? Tại sao không ở bên cạnh bảo vệ nó mà đến đây tìm chỗ chết chứ?

Kha Duẫn lại thay một cái ghế để đập vào cánh cửa, vừa đập vừa trả lời anh.

- Vì trả nợ!

Tống Khiết tưởng rằng mình nghe nhầm nên đã hỏi lại thử

- Trả nợ gì đây?

Hình như vấn đề này làm Kha Duẫn có chút mất tự nhiên, hơi cúi đầu và trả lời có phần do dự

- Món nợ hai năm trước, anh bị dị ứng tảo biển không phải là do tôi sao? Tôi biết khi nghe đến đây anh sẽ nghĩ tôi cứu anh lần này thì coi như mọi chuyện được xóa hết? Đương nhiên là không thể, nhưng ít ra tôi sẽ không cảm giác tội lỗi quá mức mỗi khi ở bên cạnh tiểu Diên.

Nói đoạn, hắn ngưng một lúc rồi lại tiếp tục nói.

- Cho nên....nếu anh thật sự nghĩ cho tiểu Diên thì nhất định phải cùng tôi sống sót trở về. Đó là lệnh của cô ấy.... Còn cả trợ lý của anh, di nguyện cuối cùng của cậu ta không phải là muốn anh sống sao?

Tống Khiết chợt im lặng, lặng nhìn đồng hồ đếm ngược chỉ còn đúng một phút cuối cùng, rồi nhìn người anh em của mình nằm ngủ bên cạnh, Kha Duẫn vẫn không từ bỏ dù đã rất yếu rồi.....anh lấy lại tinh thần, dùng hết sức đứng lên và cũng tìm một vật gì đó cùng Kha Duẫn phá cửa, nhưng đến kiệt cả sức cũng chẳng được gì, khi anh định từ bỏ lần nữa thì chợt ánh mắt lại nhìn đúng về xác của tên bác sĩ đã bị Nguyên Đằng bắn chết, anh liền đi khập khiễng qua đó và lục trong túi anh ta tìm thử chìa khóa....còn mười giây cuối cùng. Đúng là chìa khóa của cánh cửa này, anh mở cửa và chạy ra ngoài, hình như đang định quay lại đưa trợ lý Dương đi cùng thì Kha Duẫn đã nhanh tay kéo anh lại, anh tức giận muốn đẩy hắn ra

- Cậu làm gì vậy? Mau bỏ tay ra, tôi phải đưa cậu ấy về, chôn cất cậu ấy tử tế!

Mặc mệ anh có nói gì đi nữa Kha Duẫn vẫn nhất quyết đưa anh ra khỏi đây trước khi quả bom phát nổ.

- Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu! Cậu ta sẽ hiểu thôi. Anh nhất định phải sống nếu không muốn sự hy sinh của cậu ta trở nên vô ích.

Tống Khiết vẫn không nỡ bỏ lại anh em của mình, Kha Duẫn thì cố hết sức kéo anh rời khỏi, thời gian đếm ngược chỉ còn lại mười giây......