Nói Yêu Em Muộn Màng

Chương 86: Mắc bẫy (2)




Sắc mặt trợ lý Dương cũng trở nên căng thẳng khi thấy ông chủ mình dần nguy kịch đến tính mạng, mà những tên truy sát ngày càng tiến đến gần với số lượng gia tăng liên tục. Cậu ta vừa phải ngăn đám người đó vừa phải đỡ Tống Khiết lên. Nhưng hai người bọn họ làm sao có thể thoát khỏi móng vuốt này được.

Pằng! Pằng! Pằng!

Tiếng súng vẫn nổ liên tục, nguy hiểm cận kề như vậy nhưng Tống Khiết lại chỉ muốn biết tên bác sĩ kia rốt cuộc là ai, là đồng bọn của đám người bên ngoài? Anh gắng hết sức đứng lên, vịn chặt vào tường, hướng ánh mắt rực lửa về phía tên bác sĩ đó, cố hết sức hỏi lại lần nữa

- Rốt cuộc cậu là ai? Các người là cùng một phe?

Gã bác sĩ đó còn đang ấp úng chưa biết phản ứng thế nào thì giọng một người đàn ông truyền đến

- Đúng vậy! Hôm nay cậu đừng nghĩ sẽ thoát được khỏi đây!

Tất cả đã ngừng bắn khi người đàn ông kia bước vào, Tống Khiết khi nghe giọng nói kia liền quay lại nhìn và thật sự bất ngờ khi người đang đứng trước mặt anh chính là người mà anh đang định đi tìm, nghĩa là ông ta đã đoán trước được và có sự chuẩn bị chu đáo mới ra tay được với anh.

- Nguyên Đằng? Ông đến sớm thật đấy!

Tình trạng của Tống Khiết hiện giờ đã sắp không trụ nổi nữa rồi, cảm giác khó thở càng lúc càng nhiều hơn nhưng vẫn đang cố gắng giữ tinh thần. Trợ lý Dương phải tăng cao cảnh giác để bảo vệ anh.

Nguyên Đằng bước vào thì tất cả thuộc hạ của ông ta nhanh chóng vào vị trí bảo vệ và phòng thủ.

- Tôi biết Tống thiếu sẽ đến tìm tôi nên tôi đã đặc biệt chuẩn bị một màn chào đón cậu đây. Không làm cậu thất vọng chứ?

Nhìn dáng vẻ đắc ý của Nguyên Đằng cùng nụ cười cợt nhả của ông ta, Tống Khiết cười nhạt, ánh mắt giận dữ hướng về phía tên bác sĩ kia, cao giọng hỏi mặc dù tình trạng không hề khả quan chút nào

- Đến cũng đúng lúc lắm. Đã đến rồi thì trả lời đi, cậu ta rốt cuộc là ai? Những gì cậu ta nói là kịch bản của ông?

Tống Khiết vừa nghe xong câu hỏi của anh liền bật cười, giọng điệu mang phần chế giễu

- Thông minh nhưng tiếc là quá chậm. Trước khi đến đây chắc cậu đã xem được một đoạn clip trong USB mà Kha Duẫn đưa rồi nhỉ?

Ông ta lại biết chiếc USB đó khiến Tống Khiết không khỏi kinh ngạc

- Làm sao ông lại biết về chiếc USB?

Nguyên Đằng càng đắc ý hơn, bước tới chiếc bàn mà Tống Khiết đang dựa, ung dung ngồi lên rồi tiếp tục nói

- Nội dung trong đó chỉ ra tôi mới là kẻ đã giết cha cậu. Trùng hợp với lời cậu ta nói chứ?

Vừa nói ông ta vừa chỉ về phía tên bác sĩ kia. Nụ cười của ông ta nhìn đáng sợ hệt như ác quỷ tái sinh, hài lòng quan sát sắc mặt càng lúc càng kém đi của Tống Khiết

- Tống thiếu, cậu nghĩ Kha Duẫn mất hơn hai mươi năm để điều tra mọi chuyện nhưng lại không tìm ra gì, đột nhiên có được chiếc USB dễ dàng như vậy? Lại còn có một nhân chứng sống kể lại mọi chuyện cho cậu? Đây thật sự là may mắn của hai người sao?

Những gì ông ta nói cũng là nghi vấn trong lòng Tống Khiết, lúc mới xem nội dung trong USB kia anh đã cảm thấy có gì đó không đúng ở đây rồi. Nhưng sau khi nghe tên bác sĩ kia kể lại chuyện của hai năm trước thì anh bắt đầu tin vào lời Kha Duẫn đã nói. Nhưng bây giờ Nguyên Đằng nói vậy thì nghi vấn lúc đầu của anh có lẽ là đúng.

- Vậy là tất cả những chuyện này đều là do ông tự dựng lên?

Nguyên Đằng vỗ vỗ ba cái lên vai anh, cười cười và tiếp tục đặt ra vài vấn đề

- USB là do tôi cố tình để lại làm quà tặng cho Kha Duẫn. Để xem thử cậu ta có thành thật không đấy, quả nhiên cậu ta đã lấy đó làm lá chắn để lừa cậu. Thấy vậy nên tôi mới sắp xếp cho cậu một cuộc hẹn để cậu nghe truyện cổ tích hai năm trước. Nhưng tôi lại cảm thấy như vậy thì thật oan ức cho bản thân và đang lừa dối cậu, vì vậy tôi phải đích thân đến đính chính lại sự việc. Thật đáng buồn khi Tống thiếu đây lại bị Kha Duẫn lừa như vậy.

Mặc dù đã sắp gục xuống nhưng Tống Khiết vẫn cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo để suy xét tất cả những gì Kha Duẫn nói và những gì mới nghe từ Nguyên Đằng. Anh dùng hết sức vịn chặt vào bàn rồi cười phá lên

- Nguyên tổng, ông nghĩ tôi là trẻ lên ba sao mà nói gì cũng được? Mục đích của ông nói với tôi những chuyện này không phải là sợ rằng tôi biết ông mới chính là kẻ thù giết cha mẹ tôi sao? Vậy mà lại để Kha Duẫn chiếc USB đó? Để cậu ta biết? Đầu óc ông hình như có chút vấn đề thì phải? Nếu đã không muốn phơi bày thì sao còn làm nửa vời như vậy?

Nụ cười hả hê của Nguyên Đằng tắt dần khi nghe những câu phân tích khá lí trí như vậy và không hề sai chút nào.

Thật ra ông ta đang cố nói dối để đánh lừa Tống Khiết, mục đích là để Tống Khiết và Kha Duẫn đấu đá với nhau. Ông ta vốn dĩ chẳng hề biết đến sự tồn tại của USB cho đến khi nghe được Kha Duẫn đã lấy nó từ Vương Kỳ, cho nên ông ta mới giết Vương Kỳ và gấp rút tìm lại chiếc USB. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể nhanh hơn Kha Duẫn vì chính kế hoạch giả vờ hôn mê của hắn đã lừa được ông ta, nội dung trong đó Tống Khiết cũng đã xem được nên anh mới đến bệnh viện để tìm câu trả lời. Ông ta chỉ còn có cách chạy đua cùng Tống Khiết, ông ta đều xử lý hết những bác sĩ tham gia đội phẫu thuật hai năm trước rồi nên đương nhiên Tống Khiết có đến đây cũng sẽ chẳng tìm được gì, gã bác sĩ kia chính là do ông ta dựng lên. Chỉ cần Tống Khiết nghi ngờ Kha Duẫn thì ông ta đã giành được nửa phần thắng rồi, nhưng Tống Khiết lại đoán được đường đi của ông ta và không bị mắc lừa.

Vì không ngờ được rằng kết quả sẽ như vậy nên Nguyên Đằng vô tình rơi vào trạng thái bị động trong giây lát. Ông ta nhìn thẳng vào mắt Tống Khiết một lúc lâu, rốt cuộc cũng phá vỡ được sự bị động này.

Nhưng cho dù bây giờ Tống Khiết đã đoán ra được ý định của ông ta thì sao chứ? Cũng  đã mắc bậy của ông ta đến đây, cả tính mạng cũng đã nằm trong tay ông ta rồi. Xem ra biết được điểm yếu của một người luôn luôn là cách để chế ngự người đó một cách triệt để nhất, Tống Khiết bị dị ứng với tảo biển có lẽ là nhờ Kha Duẫn!

- Đúng là vậy, lẽ ra tôi nên ra tay trước khi Kha Duẫn gặp cậu. Không nghĩ là mình vẫn đến chậm như vậy, nhưng không sao, biết rồi cũng không sao, dù sao thì người chết thì chẳng thể nói hay làm gì nữa.

Ông ta vừa nói dứt câu cuối thì cả Tống Khiết và trợ lý Dương đều cùng nhìn qua với ánh mắt khẩn trương.

- Ông định làm gì?

- Tống thiếu....

- Giết!

Tất cả diễn ra rất nhanh, chỉ trong vòng ba nốt nhạc. Bắt đầu bằng vẻ hoảng hốt và kích động của Tống Khiết với trợ lý Dương.

Nguyên Đằng vừa ra lệnh thì hai tên thuộc hạ đã nhanh như chớp, một nhát dao nhẹ nhàng sượt qua cổ của trợ lý Dương. Cậu ta đã không thể bảo vệ được ông chủ một cách chu toàn, quên đi đau đớn cậu ta ngã xuống mà vẫn hướng ánh mắt đầy luyến tiếc về Tống Khiết, rồi từ từ nằm xuống, nhắm vào.

Tống Khiết có vẻ như vẫn chưa hoàn hồn lại. Nhìn trợ lý của mình đã nằm xuống, máu nhuộm đỏ một vũng, anh chẳng muốn tin vào sự thật trước mắt nữa, cả người hoàn toàn đóng băng, không cất tiếng nói nổi. Cho đến khi Nguyên Đằng túm lấy cổ áo anh và ném mạnh anh xuống đất thì anh mới giật mình tỉnh táo lại, tức giận hét thật lớn



- Nguyên Đằng, tôi sẽ giết ông!

Nhưng bây giờ anh chẳng còn chút sức lực nào để phản kháng hay tấn công nữa, vừa mới bò dậy thì đã bị Nguyên Đằng đá vào vai ngã xuống lại. Anh nuốt cơn phẫn nộ trong sự đau đớn và bất lực, còn ông ta thì ung dung tự đắc, cười không khép được miệng, cúi xuống bên cạnh anh để lấy điện thoại của anh.

- Nào, bây giờ tôi cho cậu một cơ hội để giữ lại mạng. Gọi cho ai đây nào? Tống Diên? Kha Duẫn?

Tống Khiết tức giận đến gân xanh nổi đầy mặt, cuộn chặt tay thành nắm đấm, nghiến chặt răng, đôi mắt hừng hực lửa trừng trừng nhìn ông ta. Hận không thể đứng dậy mà đấm vào mặt ông ta.

- Muốn giết thì cứ giết đi, sao còn phải dài dòng như vậy?

Nguyên Đằng lắc nhẹ đầu, cầm chiếc điện thoại đến kéo tay Tống Khiết lấy dấu vân tay mở khóa. Vừa xem danh bạ ông ta vừa "hỏi ý" Tống Khiết.

- Chậc! Kế hoạch của tôi chính là bắt con tin để dụ Kha Duẫn đến. Nhưng bây giờ mọi thứ diễn ra bất ngờ như vậy nên tôi đang nghĩ xem nên bắt đầu lại từ đâu đây.

Trong kế hoạch ban đầu của ông ta cũng chính là dùng một người quan trọng của Kha Duẫn để làm con tin bắt hắn làm theo tất cả những yêu cầu của ông ta, và con tin mà ông ta chọn chính là con của hắn với Tống Diên. Lẽ ra kế hoạch này vẫn chưa đến lúc thực hiện nhưng bây giờ lại là cơ hội rất tốt.

Tống Khiết vẫn đang cố dùng hết chút khả năng còn lại để giành lại điện thoại nhưng vẫn vô ích, chỉ còn biết vô vọng nhìn ông ta gọi vào số của Kha Duẫn.

- Bây giờ gọi cho Kha Duẫn, nếu cậu ta không đến thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cậu. Nếu cậu ta đến thì sẽ không có ai ở bên cạnh để bảo vệ vợ con cậu ta rồi nhỉ?

Kẻ ngốc khi nghe ông ta nói cũng hiểu được ngụ ý trong đó, huống hồ là Tống Khiết. Anh kích động hỏi vội

- Ông định làm gì? Tôi cảnh cáo ông đừng đụng đến em gái và cháu tôi. Nếu không tôi sẽ khiến ông phải hối hận!

Tất cả những gì Tống Khiết nói hay làm lúc này đối với Nguyên Đằng đều là trò mèo mà thôi, chẳng hề gây ảnh hưởng gì cả. Ông ta cười nhẹ, bắt đầu đợi Kha Duẫn nghe máy.

......................................

Kha Duẫn đưa Tống Diên về bệnh viện thì thấy Hạ Viên Anh đang đứng đợi trước cửa phòng bệnh, bà đi đi lại lại không ngừng trông rất sốt ruột. Nhìn thấy hai người đã trở về an toàn, bà thở phào một hơi, vội chạy đến kiểm tra xem cả hai có ai bị thương gì không mà quên hẳn việc truy hỏi Kha Duẫn chuyện giả vờ hôn mê suốt thời gian qua.

- Hai đứa có biết mẹ đã lo lắng thế nào không? Thật là, sao có thể lao vào chỗ nguy hiểm như vậy chứ?

Hạ Viên Anh vừa kéo Tống Diên đến giường  vừa cảm thán, có thể nhận ra rõ sự lo lắng của bà trong cả giọng nói lẫn ánh mắt. Tống Diên biết bà đã cử người đến bảo vệ cô nên càng thấy có lỗi với bà, hai mắt ươn ướt vì xúc động, mỉm cười hạnh phúc nhìn mẹ chồng của mình.

Kha Duẫn đứng đằng sau cũng không dám nói gì nhiều, không cẩn thận lại bị mẹ đánh cho một trận thì coi như xuôi rồi. Nhưng rồi Hạ Viên Anh cũng quay lại nhìn đứa con trời đánh của mình, đầu tiên là lườm nguýt hắn rồi đánh đánh vài cái lên vai hắn, vừa đánh vừa mắng.

- Giỏi thật đấy! Còn lừa luôn cả ta. Suýt nữa con hại vợ con rồi đấy! Nếu không phải tiểu Vưu và tiểu Luân nói với mẹ thì mẹ có nằm mơ cũng không tin nổi là con đang diễn kịch để lừa mọi người đâu.

Kha Duẫn vừa dùng tay đỡ vừa lén cười, cố gắng giải thích nhưng mẹ hắn vẫn chẳng chịu nghe. Hắn chỉ biết than thầm trong bụng, hắn đã giúp Kha Luân như vậy mà cậu ngang nhiên mách lẻo hắn với Hạ Viên Anh, đúng là làm ơn mắc oán mà!

Tống Diên ngồi trên giường vừa thấy buồn cười vừa lo lắng nên cũng cản Hạ Viên Anh lại, đang đúng lúc bà định đánh lên đầu hắn thì điện thoại của hắn reo.

Cầm điện thoại ra, Kha Duẫn thấy tên của Tống Khiết hiện trên màn hình nên không nghi ngờ gì, cứ như vậy mà bắt máy, giọng điệu có vẻ vui mừng cùng có chút tự tin.

- Sao rồi? Cùng làm được rồi chứ?

Nhưng hắn không ngờ rằng người ở đầu dây bên kia lại không phải là Tống Khiết mà là một giọng khác.

- Cậu có đúng mười lăm phút, trễ một giây thì cậu sẽ không bao giờ được gặp lại Tống Khiết nữa.

Kha Duẫn vừa nghe đã biết ngay đó là ai rồi, sắc mặt hắn chỉ trong phút chốc đã biến đổi ngay. Mặc dù biểu hiện rất nhỏ nhưng Tống Diên đã nhìn ra có điều gì đó không đúng, cô vừa định hỏi nhưng chỉ mới mở miệng thì Kha Duẫn hình như đã giữ máy và quay tới nói vội với cô

- Anh có chuyện gấp cần đi ngay. Em tuyệt đối đừng rời khỏi bệnh viện đến khi anh quay lại.

Thấy hắn có vẻ khẩn trương như vậy, còn dặn những câu này thì Tống Diên càng thấy bất an hơn. Cô cũng vội tranh thủ hỏi lại

- Đã xảy ra chuyện gì sao? Trông anh lo lắng như vậy.....

Kha Duẫn vẫn nghĩ không nên nói với cô để cô không chịu thêm đả kích nữa, nên chỉ có thể trấn an cô bằng cách nói tránh đi.

- Chỉ là chút vấn đề trong công ty thôi, không có gì nghiêm trọng đâu. Em đừng quá lo lắng, em và tiểu Lạc Lạc nhất định phải an toàn.

Vừa nói hắn vừa ôm lấy cô vào ngực, rồi thả lỏng ra, nhìn vào mắt cô nói tiếp

- Tiểu Diên, em và con hãy đợi anh trở về!

Không hiểu sao trong lòng Tống Diên liên tục vang lên những hồi chuông cảnh báo. Cô cảm giác giống như sắp có chuyện gì đó không may xảy đến, có một tiếng gọi trong lòng cô đang gọi cô giữ người đàn ông này lại. Cô ngước đôi mắt long lanh đầy suy tư và lo sợ nhìn Kha Duẫn

- Duẫn, anh nhất định không được xảy ra bất trắc gì đấy! Đừng bỏ rơi em lần nữa. Em và tiểu Lạc Lạc sẽ ở đây đợi anh.

Hạ Viên Anh đứng bên cạnh nghe cuộc đối thoại giữ hai người từ nãy đến giờ cũng đã đứng ngồi không yên rồi, nhưng cũng không hỏi được gì cả.

Kha Duẫn vừa nhìn Tống Diên bằng ánh mắt trìu mến vừa gật đầu như một lời hứa, sau đó đặt lên trán cô một nụ hôn thật sâu.

- Đợi anh!

Nói xong, hắn nhanh chóng xoay người đi, trước khi đi không quên nói với Hạ Viên Anh.



- Con sẽ trở về sớm, mẹ chăm sóc tiểu Diên và tiểu Lạc Lạc giúp con.

Hạ Viên Anh còn đang hoang mang chưa biết chuyện gì xảy ra thì hắn đã đi khỏi cửa rồi.

.........................................

Từ sau biến cố hai năm trước, đây là lần thứ hai sau cái chết của cha mẹ khiến Tống Khiết đau khổ như vậy. Trợ lý Dương không chỉ đơn giản là nhân viên hay thuộc hạ mà chính là anh em của anh, hai người đã cùng gắn bó suốt mười năm, tình nghĩa không khác gì máu mủ, nhìn người anh em của mình chết ngay trước mắt mình mà không thể làm gì, Tống Khiết chưa bao giờ thấy hận bản thân như vậy, cậu ta còn là vì bảo vệ anh mà chết. Ngay cả nhìn mặt lần cuối một cách tử tế cũng không thể, ông trời đúng là biết trêu người mà.

Quay sang nhìn về phía cửa, ánh mắt Tống Khiết càng lộ rõ sự bất lực. Có lẽ bây giờ Nguyên Đằng đã bắt đầu đưa ra điều kiện với Kha Duẫn rồi, anh chỉ có một hy vọng duy nhất đó chính là mong rằng Kha Duẫn sẽ không đến đây, dù sao anh cũng sẽ rất khó thoát khỏi đây, Kha Duẫn đến thì chẳng khác nào chui đầu vào lưới, hắn nên ở bên cạnh Tống Diên, bảo vệ cô và con của bọn họ. Nếu dùng mạng của anh để đổi lấy an toàn của tiểu Lạc Lạc thì anh rất can tâm tình nguyện, anh đã nợ đứa bé đó rất nhiều....đã từng muốn cướp đi sinh mạng nhỏ bé của nó....

Ở bên ngoài, Nguyên Đằng vẫn đang đợi điện thoại của Kha Duẫn.

.............................

Ra khỏi bệnh viện, Kha Duẫn đã lệnh cho Huấn Dịch tăng cường bảo vệ mẹ con Tống Diên và những người khác. Cả Huấn Dịch cũng được phân công ở lại bệnh viện, hắn chỉ dẫn theo vài thuộc hạ đi theo, chính điều này nên Huấn Dịch không thể nào yên tâm được, sau khi hắn đi thì cậu lập tức liên lạc với Kha Luân.

Kha Duẫn ngồi trên xe đang gọi lại vào số của Tống Khiết và rất nhanh Nguyên Đằng đã kết nối

- Cậu còn đúng năm phút. Nếu trễ một phút thì hôm nay Tống Khiết sẽ đoàn tụ với cha mẹ vợ của cậu đấy!

Hắn đợi ông ta nói xong rồi chỉ trả lời ngắn gọn

- Tôi sẽ đến đưa Tống Khiết về, chứ không phải đến để nhận xác anh ta!

Chiếc xe hắn đang ngồi đã phóng với tốc độ ánh sáng, nhưng hắn vẫn rất sốt ruột, mặc dù không thể hiện ra bên ngoài. Cúp máy với Nguyên Đằng, hắn gọi cho một người khác.

- Cậu chuẩn bị đi!

......................................

Bụp!

Đang ngồi uống rượu vui vẻ thì Tôn Vưu nhận điện thoại của Kha Duẫn, vừa mới nhấc máy thì đã nghe hắn nói một câu khiến anh ta như chết lặng. Đến rồi! Thật sự đến rồi sao?

- Di chúc? Cậu ta rốt cuộc đã làm gì rồi?

Anh ta như kẻ mất hết hồn vía mà ngồi nói một mình. Cách đây không lâu, Kha Duẫn đã từng nhờ anh ta soạn một bản di chúc, nội dung trong đó là nếu hắn chết thì toàn bộ cổ phần của hắn trong Khải Hoàn và Vân Phong Điện sẽ để lại cho Tống Diên, 70% bất động sản ở châu Âu sẽ do tiểu Lạc Lạc, 30% còn lại sẽ đứng tên của Kha Chấn Đông và Hạ Viên Anh, toàn bộ cổ phần của hắn tại các công ty con của Khải Hoàn thì do Kha Luân tiếp quản. Sau đó còn nói rằng cuộc chiến này không biết sẽ đi đến đâu, bản thân hắn không thể nắm chắc sẽ thắng, cho nên không thể không tính đến bất trắc có thể xảy đến. Lúc đó khi nghe hắn đề nghị việc lập di chúc, Tôn Vưu cũng chỉ nghĩ rằng hắn đang đùa hoặc là tính chuyện không đâu mặc dù có nói nhảm mấy câu. Nhưng vừa nãy hắn lại gấp rút đề nghị anh ta chuẩn bị mở thừa kế, đây rõ ràng không phải đang đùa, cái quái gì đây chứ?

Sau khi Tôn Vưu nhận được điện thoại không bao lâu thì Kha Luân cũng nhận được một cuộc điện thoại làm cậu bắt đầu đứng ngồi không yên

- Anh hai em xảy ra chuyện rồi! Chúng ta phải đi giúp anh ấy thôi.

Đang bàng hoàng vì cuộc gọi của Kha Duẫn vừa rồi thì Tôn Vưu lại nghe Kha Luân thông báo một tin nữa, như vậy là anh ta đã chắc chắn Kha Duẫn đang định làm gì đó có thể nguy hiểm đến tính mạng. Anh ta là người đầu tiên phản ứng lại với thông tin của Kha Luân

- Duẫn rốt cuộc đang làm gì vậy?

Kha Luân cuống cuồng thuật lại những gì mà Huấn Dịch vừa nói.

- Có vẻ như Nguyên Đằng đã bắt đầu hành động rồi. Anh hai đang đến chỗ ông ta, chỉ đi cùng vài thuộc hạ và không cho Dịch ca đi cùng.

Những người còn lại đã bắt đầu tập trung vào vấn đề mới phát sinh này. Uông Hịch hỏi trước

- Bắt đầu rồi sao?

Tôn Vưu thở dài nặng nề, phân vân một lúc rồi nói

- Duẫn vừa gọi cho tôi, bảo tôi chuẩn bị mở thừa kế.

Anh ta vừa nói xong thì đã có bao nhiêu sự kinh ngạc ở đây, đầu tiên là Sa Tử Đình

- Cái gì chứ? Mở thừa kế?

Tôn Vưu nhìn bọn họ và gật đầu

- Cậu ấy từng nhờ tôi lập một bản di chúc....

Chưa đợi anh ta nói xong thì Uông Hịch đã tức giận chửi thề

- Mẹ nó chứ! Cậu ta bị điên rồi à? Tôi sẽ đi lôi cậu ta về.

Thấy anh giận dữ mất hết bình tĩnh như vậy, những người còn lại liền ra sức ngăn cản.

- Chúng ta không thể hành động nóng vội được. Nếu Duẫn quyết tâm đâm đầu vào nguy hiểm như vậy thì chắc chắn Nguyên Đằng đang giữ con tin.

Kha Luân gật đầu tiếp lời của Tôn Vưu

- Anh hai không để Dịch ca đi cùng mà lệnh cho anh ấy ở lại bệnh viện thì chắc chắn an nguy của chị dâu có thể cũng sẽ bị đe dọa. Vì vậy bây giờ chúng ta cần chia nhau ra hành động.