Quả nhiên câu nói vừa rồi của Hạ Viên Anh đã khiến Kha Duẫn chịu dừng bước vì hơi ngạc nhiên và hỏi lại.
- Mẹ nói Tống Khiết biết chuyện cha mẹ và cha mẹ ruột của con tráo đổi thân phận?
Hạ Viên Anh ra hiệu cho người làm lui ra xa phòng bếp và từ từ lấy lại bình tĩnh. Bà hít thở đều đều và khó khăn trả lời.
- Mẹ cũng không ngờ cậu ta lại biết được bí mật này. Đây là bí mật lớn nhất của Kha gia\, người biết được chỉ có cha mẹ và con\, bây giờ có thêm một người thứ tư là....
Bà không nói hết câu mà đã liếc nhìn qua Tống Diên. Phát hiện ra biểu hiện này của bà, Kha Duẫn không khỏi giận dữ mà hỏi.
- Mẹ nghi ngờ tiểu Diên?
Tống Diên giật mình sửng sốt, hết nhìn Kha Duẫn rồi lại nhìn Hạ Viên Anh như đang muốn nghe câu trả lời.
Hạ Viên Anh hơi lúng túng khi nhìn Tống Diên, sau đó mới nói với con trai mình.
- Mẹ thừa nhận là khi nghe cậu ta nói ra bí mật đó\, mẹ đã nghi ngờ Tống Diên đầu tiên vì thế nên mẹ mới đồng ý với cậu ta.
Kha Duẫn vừa nghe vừa nhếch mép cười nhạt.
- Mẹ nghi ngờ cô ấy nói chuyện này với Tống Khiết nên lại muốn chia rẽ chúng con. Tại sao mẹ không thử nghĩ xem cô ấy có lý do gì để làm như vậy?
Tống Diên từ đầu đến cuối chỉ im lặng không nói nửa lời.
Kha Duẫn vẫn ôm lấy eo cô, ánh mắt sắc lạnh như một thứ vũ khí nguy hiểm nhìn mẹ của mình.
Nhìn thái độ của hai người họ đối với mình như vậy, Hạ Viên Anh càng nóng ruột hơn. Bà nhìn Tống Diên và kéo tay Kha Duẫn.
- Con tin mẹ được không? Lúc đó mẹ đúng là đã đồng ý với Tống Khiết nhưng sau đó mẹ đã có quyết định khác.
Nói dở, bà nhìn vẻ mặt có chút ngạc nhiên của Kha Duẫn rồi gọi luật sư vào.
- Luật sư Cao\, vào đi!
Luật sư Cao là luật sư riêng của Kha Chấn Đông từ lúc ông còn đương nhiệm, bây giờ mặc dù ông lui về an hưởng tuổi già nhưng ông ta vẫn còn là một cố vấn pháp lí cho ông. Đi cùng Hạ Viên Anh đến đây và đã đợi cả buổi chiều, bây giờ cũng đến lúc ông ta thực hiện nhiệm vụ của mình rồi.
- Phu nhân!
Ông ta đi tới cúi chào Hạ Viên Anh và cũng không quên chào Kha Duẫn.
Cả Tống Diên và Kha Duẫn đều không khỏi ngạc nhiên trước sự có mặt của luật sư Cao.
Hạ Viên Anh mím môi một lát mới nói
- Tất cả ngồi xuống hết đi!
Đợi sau khi tất cả những người ở đây đều đã ổn định chỗ ngồi Hạ Viên Anh mới quay sang hỏi luật sư.
- Những gì tôi dặn ông đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?
Luật sư Cao gật đầu một cách chuyên nghiệp và lấy một tập tài liệu ra rồi đẩy tới trước mặt bà.
- Tất cả đều ở đây ạ.
Nhìn hành động kỳ lạ của mẹ mình, mày kiếm của Kha Duẫn khẽ nhíu lại.
- Mẹ lại định làm gì nữa đây?
Hạ Viên Anh bình thản nhìn đôi nam nữ trước mặt, sau đó đưa một tờ giấy gì đó cho con mình.
- Mẹ đã chuẩn bị hết rồi\, hai đứa chỉ cần ký vào đây là được. Những chuyện sau đó mẹ sẽ giải quyết thật ổn thoả.
Động tác của Kha Duẫn thật tao nhã và điềm nhiên cầm tờ giấy đó lên xem, cũng không quên để sang bên cạnh cho Tống Diên xem. Vừa liếc nhìn qua tiêu đề trên tờ giấy, cả hai người đều ngạc nhiên ngước nhìn Hạ Viên Anh.
- Mẹ\, đây là gì đây?
Đây cũng là câu mà Tống Diên đang muốn hỏi.
Hạ Viên Anh chỉnh lại tư thế ngồi, thản nhiên giải thích.
- Giấy hôn thú\, hai đứa ký vào và sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp\, có như vậy thì Tống Khiết mới không thể giở trò chia rẽ cả hai nữa.
Bây giờ Kha Duẫn và Tống Diên lại rơi vào hai tâm trạng hoàn toàn trái ngược nhau. Tống Diên thì mừng rỡ hạnh phúc, tươi cười quay sang nhìn người đàn ông của mình như đang chờ câu trả lời của hắn.
Thấy khuôn mặt Kha Duẫn trầm xuống, im lặng không nói gì Hạ Viên Anh hơi ngạc nhiên hỏi.
- Duẫn\, con còn do dự gì nữa? Con không muốn kết hôn với Tống Diên?
Câu hỏi của Hạ Viên Anh khiến Tống Diên có chút hoảng sợ mà nhìn sang Kha Duẫn. Đúng là hắn đang do dự, chẳng lẽ hắn thật sự không muốn kết hôn với cô? Vậy thì những gì lời ngọt ngào hắn nói, những cử chỉ quan tâm ân cần săn sóc của hắn rốt cuộc là thế nào? Lời yêu của hắn rốt cuộc mang ý nghĩa gì đây? Cô đã mong đợi từng ngày được trở thành vợ của hắn, cho dù trong tình huống nào, trong trạng thái nào đi nữa thì cô cũng chỉ muốn được kết hôn với hắn, là vợ chồng trên giấy tờ cũng chẳng sao? Nhưng tại sao hắn lại như vậy? Không phải hắn nói hắn yêu cô, hắn cần cô ư? Còn cả con của hai người nữa, nó cần một gia đình trọn vẹn.
- Duẫn\, anh sao vậy?
Cô không đủ dũng khí để hỏi thẳng hắn" Anh không muốn kết hôn với em sao? " vì đó có lòng tự tôn cuối cùng của cô khi lựa chọn nắm lấy tay hắn, vì tình yêu này mà ngay cả nhà cô cũng không muốn về, chẳng lẽ hắn lại không thể cho cô một mái ấm?
Câu trả lời đột ngột của hắn đã cắt ngang suy nghĩ hiện tại của Tống Diên. Hắn vừa nói vừa cầm bút lên.
- Được\, con sẽ ký!
Tim của Tống Diên như bị treo ngược. Lẽ ra cô nên vui mừng mới phải, hắn đã đồng ý ký giấy hôn thú với cô rồi kia mà, tại sao tâm trạng cô lại rối ren lên như vậy chứ? Hình như là, hắn không thật sự muốn kết hôn với cô mà chỉ là đang miễn cưỡng chính mình thôi, tại sao hắn lại như vậy chứ?
Nhìn chữ ký cứng cáp và dứt khoát trên tờ giấy, Tống Diên cố gắng đè nén sự bức bối trong lòng mà nặn ra nụ cười thật tươi nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó cũng đặt bút ký tên.
Nhìn tờ hôn thú đã đầy đủ chữ ký, Hạ Viên Anh hài lòng cầm lại và đưa cho luật sư Cao. Bà nhìn đôi nam nữ trước mặt, nghiêm chỉnh nói.
- Về chuyện hôn lễ\, hai đứa cứ bàn bạc với nhau trước đi.
Nói xong, bà bắt đầu đứng lên và rời khỏi phòng bếp. Luật sư Cao cũng cúi đầu chào hai người kia rồi đi theo bà.
Sau khi Hạ Viên Anh rời đi, Kha Duẫn cũng đứng lên. Trên mặt hắn không còn nét ôn nhu và quan tâm như vừa nãy nữa mà là sự hờ hững xa lạ.
Tống Diên sợ hãi níu lấy tay áo của hắn, yếu ớt hỏi.
- Duẫn\, anh sao vậy?
Kha Duẫn cúi xuống nhìn cô, nơi ngực trái lại đau nhức lên. Hắn xoa xoa đầu cô và thờ ơ nói.
- Không sao\, anh lên phòng trước.
Nói rồi, hắn một mạch đi ra khỏi phòng ăn rồi bước lên cầu thang.
Nhìn thân ảnh cao lớn của hắn khuất dần, trái tim Tống Diên lần nữa bị bóp chặt.
..............................
Kha Duẫn đang đứng trước gương lau tóc thì bất ngờ một cánh tay từ phía sau vươn ra phía trước ôm lấy hắn. Sau đó là một cảm giác mềm mịn từ má của người phụ nữ áp vào tấm lưng trần của hắn.
- Duẫn\, chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi\, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng rồi\, anh không vui sao?
Kha Duẫn để cô ôm như vậy một lúc rồi mới gỡ tay cô ra, xoay người lại đối diện trực tiếp với cô.
- Đương nhiên là anh vui rồi\, nhưng còn em\, em có thật sự thấy vui không?
Tống Diên không tránh khỏi sửng sốt khi nghe hắn hỏi như vậy. Cô nuốt một ngụm nước bọt, nở một nụ cười gượng gạo rồi hỏi lại.
- Sao anh lại hỏi như vậy? Đương nhiên là em thấy vui rồi\, em đã chờ giây phút này lâu lắm rồi.
Kha Duẫn đặt tay lên má của cô rồi từ từ cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô.
- Anh còn văn kiện chưa phê duyệt xong\, em ngủ trước đi.
Nói xong, hắn đẩy nhẹ cô ra và đi vào phòng thay đồ mặc nhanh một bộ quần áo đơn giản ở nhà. Lúc mở cửa, hắn không quên nhắc nhở lần nữa.
- Em ngủ trước đi\, không cần đợi anh đâu. Ngủ ngon!
Càng nghe càng nhìn hắn Tống Diên càng thấy hắn vô cùng kỳ lạ. Rốt cuộc là tại sao hắn lại đối với cô lạnh nhạt như vậy chứ? Chẳng lẽ là vì tờ hôn thú đó?
Cô và hắn vừa mới kết hôn nhưng tối nay hắn lại không muốn ở cùng cô? Hình ảnh này không phải rất quen sao? Giống như đêm tân hôn của hai người vào hai năm trước vậy, hắn đã ruồng bỏ cô tàn nhẫn như vậy.
Nắm chặt gấu áo, Tống Diên định nhấc chân chạy theo Kha Duẫn nhưng hắn đã nhanh hơn, cánh cửa đang khép lại trước mặt cô, hắn cũng biến mất dần sau cánh cửa đó. Cô không đuổi theo, không van xin như hai năm trước mà lại ngồi phịch xuống sàn, tựa lưng vào vách tường bên cửa, tay đặt lên bụng, nước mắt lã chã rơi xuống gương mặt xinh đẹp. Cô đơn độc nhìn bóng tối bên ngoài cửa sổ, chẳng lẽ hai người phải giải thoát cho nhau?
...........................
Mặc dù nói với Tống Diên là mình còn công việc chưa xử lý xong nhưng Kha Duẫn chỉ vào thư phòng để ổn định lại tâm trạng. Hắn đến đứng bên cửa sổ và nhìn toàn bộ khung cảnh trong thành phố, trăn trở đó vẫn không thoát ra được khỏi đầu, cứ nghĩ đến tờ hôn thú kia là tâm trạng hắn lại thêm nặng nề.
Như những gì Hạ Viên Anh đã nói, sau khi hắn và Tống Diên ký giấy hôn thú thì Tống Khiết sẽ không thể chia rẽ được hai người nữa, điều này cũng có nghĩ là Tống Diên sẽ rơi vào tình trạng chống đối trực tiếp với anh trai mình, cô thật sự sẽ ổn sao? Sẽ không cảm thấy gì? Không đâu! Cho dù thế nào đi nữa thì hai người cũng cùng chạy một dòng máu, là anh em ruột cùng một mẹ sinh ra, cô nói mình không sao sẽ là nói dối, cô tỏ ra mình ổn chính là đang gượng ép bản thân, cô nở nụ cười chính là đang lừa dối người khác, lừa dối bản thân.
Ký giấy hôn thú chính là hắn đang ép cô cắt đứt quan hệ ruột thịt máu mủ với gia đình mình, nhưng nếu không làm vậy thì hắn sẽ để mất cô. Hắn nên làm thế nào thì mở đúng đây?
Đứng đây suy nghĩ rất lâu, hắn xoay người đi lấy một chai whisky và một cái cốc đem tới bàn làm việc của mình. Buồn bực rót một cốc và uống hết sau một hơi.
...........................
Tống Khiết không nghĩ rằng Hạ Viên Anh lại chủ động hẹn gặp mình giữ lúc đêm hôm như vậy, không biết bà đang muốn nói gì đây?
Vừa ngồi xuống bàn, Lâm Nhược Tranh đã tỏ ngay thái độ đắc ý qua nụ cười cợt nhả.
- Tống thiếu\, chắc cậu đang rất thắc mắc tại sao tôi lại hẹn gặp cậu vào giờ này đúng không?
Câu hỏi của bà đã đánh trúng suy nghĩ của Tống Khiết bây giờ. Anh cũng thừa nhận và nói nhanh.
- Có chuyện gì bà nói đi\, không cần vòng vo làm gì.
Nghe vậy, Hạ Viên Anh lại cười nhạt, lấy từ trong túi ra một tờ giấy và đẩy tới trước mặt anh.
- Tôi xin phép được rút lại những gì tôi đã đồng ý trong cuộc giao dịch trước của chúng ta. Câu cũng thấy đó\, hai đứa nó đã là vợ chồng hợp pháp của nhau rồi\, nếu cậu vẫn quyết định chia rẽ chúng thì cậu gặp rắc rối rồi đấy!
Tống Khiết nhíu mày trong lúc nghe những lời thách thức này, nên cũng cầm vội tờ giấy trước mặt lên xem. Nội dung ghi trên đó mới thật sự khiến anh choáng váng và kinh ngạc.
Kết hôn? Vợ chồng? Đứa em gái duy nhất của anh lại quyết định chống đối anh đến cùng? Dùng cả cách này để được ở bên cạnh gã đàn ông tồi tệ kia? Cô không cần nhà của mình nữa? Không cần người anh trai này nữa? Và, cô quên mất mình mang họ Tống?
- Bà nghĩ dùng tờ giấy vớ vẩn này thì có thể đe dọa được tôi? Nhưng xin lỗi\, bà nhầm rồi! Cho dù chúng nó có là vợ chồng hợp pháp đi nữa thì tôi cũng là người bảo hộ của Diên Diên theo Pháp luật. Cho nên tôi vẫn có quyền đưa con bé rời khỏi Thượng Hải\, rời khỏi đứa con trai yêu quý của bà!
Hạ Viên Anh không hề bị những lời khiêu khích này của anh đáp úp mà ngược lại còn cười rất tao nhã. Bà điềm nhiên đưa thêm một tờ giấy khác cho anh xem và tuyên bố.
- Đây là Diên Diên xin tôi đưa cho cậu\, con bé đã từ chối quyền bảo hộ của cậu đối với nó và bây giờ người bảo hộ hợp pháp của nó chỉ có duy nhất con trai tôi. Cho nên\, nếu cậu không muốn gặp rắc rối thì đừng có ngu ngốc bắt con bé đi\, trở về Tống gia hay đi New York\, cậu không có quyền gì cả!
Khoé mắt bà cay cay khi nhớ lại vài phút trước đó.
........................
- Phu nhân\, cháu biết mình làm vậy là sai\, là tội đồ\, là bất hiếu nhưng cháu không thể rời xa Duẫn được\, càng không thể mất con của mình\, cháu cần gia đình này. Vì vậy nên cháu xin phu nhân\, người có thể đưa cái này cho anh trai con được không?
Hạ Viên Anh vừa khó xử vừa xúc động nhìn Tống Diên đang cố gắng nài nỉ bà. Cô nhét một tờ giấy vào tay bà và hớt hải van cầu. Cô muốn từ chối quyền bảo hộ của Tống Khiết đối với mình.
Hành động của cô khiến bà thật sự kinh ngạc và khó hiểu.
- Tống Diên\, cháu biết mình đang làm gì chứ? Cháu đã suy nghĩ kỹ rồi?
Tống Diên kích động gật đầu.
- Cháu nghĩ kỹ rồi ạ\, cháu biết làm như vậy là phạm tội bất hiếu nhưng cháu không thể bỏ con của mình được\, càng không thể rời xa Duẫn. Cháu hy vọng phu nhân có thể giúp cháu chuyện này.
Lựa chọn đánh đổi như vậy là Tống Diên đã biết mình sẽ chống đối trực tiếp với anh trai mình và có thể sẽ phải mang danh bất hiếu cả đời. Nhưng những người mà Tống Khiết làm, chia rẽ mẹ con cô, ép cô rời xa Kha Duẫn, phải sống không có họ thì cô thà chết còn hơn. Kha Duẫn là trái tim của cô, đứa bé là hơi thở của cô, nếu Tống Khiết đã làm đến mức này rồi thì cô cũng không cần phải nhân nhượng hay sợ hãi nữa, cô sẽ bảo vệ gia đình nhỏ của cô.
Nhìn sự kiên quyết trong mắt cô, Hạ Viên Anh thật sự không thể không giúp. Bà cẩn thận cầm lại tờ giấy mà cô đưa, vuốt lại cho thẳng thớm rồi cất vào túi của mình.
- Ta biết rồi\, ta sẽ đưa nó cho Tống Khiết. Bây giờ cháu và Duẫn đã là vợ chồng hợp pháp\, cộng với đơn này nữa thì ta tin cậu ta sẽ không thể làm được gì nữa đâu.
Tay Tống Diên đặt trên bụng vuốt ve, trong lòng lại trĩu nặng. Cô biết quyết định này là sai nhưng cô thật sự không thể nào làm khác được, cô muốn giữ chữ hiếu nhưng anh trai duy nhất của cô lại không cho cô cơ hội đó, anh muốn phá nát gia đình của cô thì cô chỉ còn cách đối đầu với anh đến cùng mà thôi.
..............................
Tống Khiết nhếch mép cười, nụ cười không biết là quá sốc hay giận dữ nữa, chỉ thấy anh vò tờ giấy lại thành cục rồi ném xuống dưới chân.
- Kha gia các người thật sự giỏi hay Diên Diên quá ngu ngốc đây?
Trước hành động ngỗ ngược này của Tống Khiết, Hạ Viên Anh không hề giận mà chỉ cười điềm nhiên, thờ ơ lắc đầu.
- Cậu nhầm rồi\, những lí do cậu đưa ra đều không phải mà là vì tình cảm của hai đứa. Cậu sẽ không hiểu được thế nào là tình yêu thật sự nếu cậu không buông bỏ được thù hận.
Nghe vậy, Tống Khiết không khỏi ngỡ ngàng nhìn bà, hơi nhíu mày nhưng chưa nói gì mà chỉ bật cười.
Nhìn thoáng qua nét mặt của cậu, Hạ Viên Anh tiếp tục nói.
- Cậu hận Kha gia và cũng ép em gái mình mang thù hận này giống như cậu. Nếu cậu đã tính đến chuyện trở về để trả thù Kha gia và cả chuyện vợ chồng tôi là giả thì chắc cậu cũng biết rất rõ về vụ tai nạn ba mươi năm trước rồi? Trong vụ tai nạn đó, nạn nhân là anh chị tôi, đứa trẻ mất cả cha lẫn mẹ là tiểu Duẫn. Cậu chỉ nghĩ Kha gia chúng tôi sai, cậu chỉ nghĩ tiểu Duẫn phải trả giá sao?
Những câu cuối cùng giọng bà hơi kích động nên thanh âm hơi lên cao một chút. Ý thức được điều này, bà vội cầm cốc nước lên uống cho bình tâm trở lại.
- Tống gia đã nợ chúng tôi hai mạng người\, lúc cậu lên kế hoạch để trả thù tiểu Duẫn\, chia rẽ nó với em gái mình\, cậu có nghĩ đến món nợ này không?
Một tay Tống Khiết vẫn giữ lấy cốc nước trước mặt, không nói gì mà chỉ cười nhếch mép.
Thấy vậy, Hạ Viên Anh chỉ biết lắc đầu nhìn tờ giấy bị vò nát dưới chân bàn rồi xách túi đứng lên, chuẩn bị rời khỏi thì nghe giọng của Tống Khiết vang lên phía sau.
- Kha phu nhân\, bà nghĩ dùng những lí lẽ tình yêu đó có thể hoá giải được mối thù hai bên sao? Nhân đây tôi cũng cho bà biết\, nếu Kha Duẫn và Kha gia vẫn tiếp tục đối đầu với tôi\, không chịu buông tha cho Diên Diên thì tôi đảm bảo với bà bí mật mà các người cố gắng che giấu suốt ba mươi năm qua sẽ xuất hiện trên trang nhất của các mặt báo. Bà có đủ tự tin để đánh cược không?
Hạ Viên Anh khựng lại vài giây nhưng không xoay người đối diện với anh mà chỉ nói một câu rồi dứt khoát rời khỏi.
- Cậu có từng xem Tống Diên là em gái của mình chưa?
Câu hỏi của bà đã khiến Tống Khiết phải suy nghĩ nhưng đến khi bà đi khỏi thì anh cũng dẹp đi những suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
------------------------------
Kha Duẫn ngồi trong thư phòng hơn một giờ sáng mới trở lại phòng ngủ của mình với Tống Diên. Vừa mở cửa vào trong hắn đã thấy Tống Diên ngồi dưới sàn bên góc tường, chôn mặt giữ hai chân đang co lại, hai tay ôm lấy hai chân với bụng dưới của mình. Nhìn một cảnh này, lồng ngực hắn liền nhói lên đau đớn. Đứng đó một lúc lâu, hắn mới cúi xuống, cẩn thận bế cô đến giường và nhẹ nhàng đặt cô xuống. Đồng thời hắn cũng ngồi xuống bên cạnh cô, kéo chăn đắp cho cô xong rồi vén gọn những sợi tóc che trước mặt ra sau tai cô, nhẹ nhàng áp bàn tay lên một bên má trắng mịn.
- Tiểu Diên\, anh xin lỗi\, anh nên làm thế nào đây?
Hắn không muốn để lỡ mất cô thêm lần nào nữa, không thể buông tay cô được nhưng hắn nên làm gì cho cô khi cô vì lựa chọn ở bên cạnh hắn, lựa chọn tình yêu này mà mang trên người tội bất hiếu? Cô vì hắn mà nhà cũng không về, anh trai ruột cũng không thèm nhìn mặt, đó là gia đình của cô cơ mà.
Phải chăng, cô hy sinh những điều đó là vì cái gia đình nhỏ chưa thật sự trọn vẹn của mình? Vì đứa con chưa chào đời của hai người.
Vừa nói hắn vừa cầm tay cô áp lên mặt mình, hôn thật nhẹ lên từng ngón tay của cô.
- Chúng ta cùng vượt qua nhé.
Trong căn phòng chỉ còn ánh đèn màu vàng nhạt, một người đàn ông vẫn ngồi đó nhìn ngắm người phụ nữ của mình ngủ, giống như đang trông cho ngủ ngon hơn.
-------------------------
Sáng nay Kha Duẫn đi làm rất sớm nên khi Tống Diên thức dậy đã không thấy bóng dáng của hắn đâu nữa. Cô đang chuẩn bị ăn sáng thì một người làm đang nhận điện thoại đến báo.
- Tống tiểu thư\, có người cần gặp cô ạ.
Tống Diên buộc phải đứng lên và đi ra phòng khách nhận điện thoại. Cô vừa cầm ống nghe lên hỏi, bên kia đã gấp gáp cầu cứu.
- Tiểu thư\, tiểu thư cứu Lý quản gia với ạ. Thiếu gia nói nếu tiểu thư không về ngay thì cậu ấy sẽ cho người đánh chết Lý quản gia. Tiểu thư\, cô về được không? Tiểu thư.
Lời ở đầu dây bên kia khiến ống nghe trên tay Tống Diên suýt chút nữa là rơi xuống, cả người cô run nhẹ, hai tay phải bấu chặt vào váy mới có thể bình tĩnh mà thở. Vừa đau vừa giận vừa lo lắng, cô nghiến răng và cố gắng hít thở thật sâu.
Anh trai cô nhất định là sau khi nhận được đơn từ chối quyền giám hộ cùng với giấy hôn thú của cô với Kha Duẫn nhất định là đã lên cơn thịnh nộ, hận không thể giết người ngay lập tức. Chắc chắn mục đích của anh lúc này là muốn cô về nhà, nên anh mới lấy Lý quản gia để đe doạ cô. Nhưng cho dù anh không làm vậy thì cô cũng sẽ trở về nói chuyện rõ ràng với anh. Hôm nay anh đã gọi cô như vậy rồi thì cô cũng không chần chừ nữa.
Cúp máy, cô cố gắng bình tâm lại và đi thẳng lên lầu. Trước khi ra khỏi nhà, cô chỉ dặn dì Dung nói lại với Kha Duẫn thôi. Ngoài ra cô còn từ chối xe ở Vân Phong Điện và lệnh cho mấy tên thuộc hạ không được đi theo sau.
Nhìn cô đi lên chiếc taxi và đang dần rời đi, mấy tên thuộc hạ vội lái xe đuổi theo. Lúc qua ngã tư, một tình huống kinh điển lại diễn ra, không biết từ đầu xuất hiện mấy chiếc xe màu đen lao đến bao vây bọn họ và cuối cùng là bọn họ bị mất dấu của Tống Diên.