Nói Yêu Em Muộn Màng

Chương 65: Tối nay được không?




Tống Diên ngủ một mạch đến tối, lúc cô tỉnh lại vẫn thhấy mình đang nằm trên đùi của Kha Duẫn. Cô ngượng ngùng ngồi dậy, một tay dụi dụi mắt, một tay kéo chăn ra khỏi người, giương đôi mắt ngây ngô nhìn người đàn ông trước mặt.

- Em ngủ bao lâu rồi?

Vẻ mặt Kha Duẫn lúc này trông rất khó coi, giống như đang cố gắng đè nén một điều gì đó thật khó khăn nhưng vẫn tỏ ra thật bình thường, cười cười xoa xoa đầu cô.

- Ngủ suốt buổi họp của anh rồi\, cộng với một ngày làm việc\, chắc phải bắt em đền thôi.

Nghe vậy Tống Diên không tránh khỏi giật mình, vội nhìn lên đồng hồ. Đúng thật là đã gần bảy giờ tối rồi? Chẳng lẽ cô đã ngủ trên đùi hắn như vậy suốt hơn một buổi sao? Lúc hắn làm việc thì sao đây? Cô có phiền hắn không đây?

Cô lúng túng leo xuống đùi Kha Duẫn, tay vén vén lại tóc, cắn cắn môi một cách khó xử.

- Ừm\, em\, em không nghĩ mình lại ngủ lâu như vậy\, em xin lỗi!

Kha Duẫn nuốt một ngụm nước bọt, gãi gãi mi tâm.

- Em có biết em vừa gây ra một hậu quả rất nghiêm trọng không?

Suốt thời gian cô ngủ đều không ngừng cọ cọ cái mặt xinh đẹp của mình vào bụng hắn, thỉnh thoảng còn đụng phải nơi không nên đụng kia. Mà chỉ cần một động tác nhỏ của cô cũng đã đủ khơi dậy dục vọng của hắn rồi, cả một buổi họp và giờ làm việc hắn đã phải nhẫn nhịn và kìm nén ham muốn đang dâng trào. Vẻ mặt hắn lúc đó chắc hẳn không hề dễ coi chút nào.

Tống Diên đương nhiên không hiểu được ý này của hắn mà chỉ nghĩ đơn giản là mình đã quấy rầy hắn làm việc mà thôi.

- Duẫn\, em biết anh rất bận nhưng em thật sự rất muốn gặp anh\, nếu em đến đây mà khiến anh thấy phiền thì sau này em sẽ không đến nữa. Em xin lỗi\, em về trước đây.

Thấy gương mặt ảm đạm và tủi thân của cô, Kha Duẫn biết cô đã hiểu lầm ý của hắn. Hắn vội kéo cô ngồi xuống và vòng tay ôm cô vào ngực vỗ về.

- Anh chưa bao giờ thấy như vậy cả. Ý của anh là\, em làm nó bắt đầu thấy đói rồi đấy!

Nghe hắn nói như vậy, ngay lập tức Tống Diên không còn thấy buồn nữa mà chuyển sang kinh ngạc cùng khó hiểu, hỏi ngay.

- Nó? Nó nào cơ? Có ai ở đây sao?

Kha Duẫn cười gian manh và cầm tay cô đặt vào vật nam tính đang trướng to của mình, giọng khàn đặc vang lên.

- Nó đang muốn em cho ăn đấy. Là em đã đánh thức nó nên em phải chịu trách nhiệm.

Tống Diên hoảng hốt thu tay về, lúng túng nói.

- Em\, em phải về đây.

Nhìn cô xấu hổ đến đỏ mặt mà đứng lên muốn bỏ trốn Kha Duẫn không khỏi bật cười. Đợi cô đi ra đến trước cửa, hắn mới đứng dậy. Tưởng cô sẽ đi một mạch ra khỏi đây nhưng không ngờ cô đứng lại trước cái bể cá gần cửa, giống như vừa nhìn thấy một vật gì đặc biệt trong đó.

Vẻ mặt hắn biểu hiện phức tạp rồi cũng đi tới bên cạnh cô.

Tống Diên thất thần nhìn chiếc nhẫn kim cương dưới đáy bể, đây là chiếc nhẫn mà Kha Duẫn đã cầu hôn cô hai năm trước và sau đó cô trả lại hắn sau hôn lễ một ngày, lúc cô tháo nó ra khỏi tay và ném lại cho hắn cô đã tưởng rằng hắn sẽ đem nó vứt đi, nhưng tại sao nó lại ở đây?

Kha Duẫn đã sớm phát hiện ra cô đang bị thu hút bởi chiếc nhẫn kia, tâm trạng của hắn chợt trở nên khá phức tạp, có thích thú, có đau lòng và cũng có hối hận. Hắn vươn tay ra ôm phía sau cô, cằm tì vào vai cô mà không nói gì.

- Anh đã giữ lại nó sao?

Tống Diên nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng hỏi, thanh giọng cô hình như hơi kích động.

Kha Duẫn bất động vài giây rồi cũng gật đầu, không nhanh không chậm nói.

- Lúc em tháo chiếc nhẫn này ra trả lại cho anh\, anh cảm thấy rất sợ\, anh cũng không hiểu tại sao\, cho nên\, thay vì vứt nó đi thì anh đã ném nó vào cái bể này. Mỗi ngày nhìn thấy nó anh đều có cảm giác nhìn thấy em\, để nhớ rõ thù hận của mình? Hay là nhớ mình đã lừa dối em như thế nào? Anh cũng không biết\, chỉ đơn giản là nó sẽ giúp anh nhìn thấy em.

Tống Diên nhẹ nhàng đưa tay chạm vào chiếc nhẫn đó qua lớp kính, nhẹ giọng hỏi.

- Vậy bây giờ thì sao? Anh còn hận em nữa không?

Kha Duẫn hơi nới lỏng hai tay ôm cô, gật đầu rồi lại lắc đầu.

- Hận? Có\, anh hận em nhưng càng hận bản thân mình và....anh hận em nhưng lại yêu em nhiều hơn.

Nói đoạn, hắn dừng một lát rồi ôm chặt cô lại, dí sát khuôn mặt anh tuấn của mình vào hõm cổ của cô, khẽ nói.

- Tiểu Diên\, nếu tình yêu của anh là muộn màng thì hãy để anh dùng phần đời còn lại để bù đắp cho em.

Tống Diên xúc động đến nói không nên lời mà chỉ biết gật đầu. Cô kéo nhẹ hai tay hắn ra và chậm rãi xoay người, hai tay vòng qua cổ hắn ôm chặt, nở nụ cười hạnh phúc.

- Duẫn\, đừng bỏ rơi em lần nữa nhé!

Một tay Kha Duẫn vẫn ôm eo cô, tay kia đưa lên vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô.

- Một lần là đủ rồi\, anh không biết mình sẽ phải sống thế nào khi để mất em lần nữa.

Hơi thở đều đều của hắn dần trở nên gấp gáp hơn khi tiến sát mặt mình đến gần mặt cô, tay di chuyển từ bên má trắng mịn xuống môi anh đào đỏ mọng, sau đó nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, môi bạc phủ lên môi cô và bắt đầu ngấu nghiến thật chậm rãi.

Hai người đứng bên cạnh bể cá ôm hôn nhau rất lãng mạn, nụ hôn từ ngọt ngào chậm rãi đến cuồng nhiệt mạnh mẽ, cả hai đều không ngừng thay đổi lực tay ôm đối phương, tiếng hôn mút va chạm của môi lưỡi vang lên trong góc phòng cạnh cánh cửa gợi một cảm giác rất ngượng ngùng.

...............................

Dì Dung đã gọi cho Kha Duẫn và Tống Diên rất nhiều lần nhưng chẳng ai nghe máy cả, chỉ gọi được cho Huấn Dịch nhưng cậu ta cũng không báo được với Kha Duẫn vì hắn đã dặn không ai được phép đến làm phiền hắn.

Không thể gọi bọn họ về, dì Dung sợ đến tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bà phải trả lời Hạ Viên Anh thế nào đây?

 

 

- Sao rồi? Không ai nghe máy?

Hạ Viên Anh vừa uống một ngụm trà và đặt tách xuống xong hỏi.

Dì Dung khúm núm đứng trước mặt bà và cúi đầu nhận lỗi.

- Xin lỗi phu nhân\, tôi vẫn chưa thể liên lạc được với tiểu thư và thiếu gia ạ.

Hạ Viên Anh đưa tay day day thái dương đau nhức, phất nhẹ tay và không vui nói.

- Bà đi làm việc đi! Tôi sẽ ngồi đây đợi\, tôi không tin từ bây giờ đến sáng mai chúng không về!

Nghe bà nói như vậy, dì Dung vừa mới được thở phào nhẹ nhõm lại bắt đầu thấy lo lắng, nếu tối nay Kha Duẫn và Tống Diên không về thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây?

Nhưng rốt cuộc là chuyện gì mà khiến Hạ Viên Anh phải cất công đến tận đây như vậy chứ? Còn nhất quyết phải gặp được Tống Diên và Kha Duẫn? Hơn nữa không phải chỉ có mỗi mình bà mà còn có thêm luật sư riêng của Kha Chấn Đông. Nếu hôm nay không gặp được thì sẽ không rời khỏi Vân Phong Điện, chẳng lẽ bà lại nảy ra ý nghĩ khác thường gì nữa sao?

...........................

Kha Duẫn và Tống Diên nắm tay nhau ra khỏi Khải Hoàn đến bãi đậu xe. Suốt quá trình, Tống Diên liên tục giật tay mình ra hoặc nắm tay người đàn ông lắc qua lắc lại như một đứa trẻ đang được mẹ dắt đi, còn bật cười rất vui vẻ.

- Tiểu Diên\, em đừng quậy nữa được không?

Tống Diên càng cười lớn hơn, giương đôi mắt ngây thơ nhìn người đàn ông trước mặt.

- Sao vậy? Anh chưa từng nắm tay như vậy sao?

Lúc cô muốn giật tay mình lại thì hắn sẽ dùng sức nắm chặt tay cô, còn đến lúc cô lắc mạnh tay hắn lại kéo cô ôm vào ngực để cô không tiếp tục trò trẻ con đó.



- Được rồi được rồi\, đừng đùa nữa\, mau lên xe nào.

Vừa nói hắn vừa kéo cô nhét cẩn thận vào ghế lái phụ.

Tống Diên cũng khá ngoan ngoãn nghe lời, ngồi yên vào trong xe và tự thắt dây an toàn trong lúc hắn lên xe.

Xong, cô bắt đầu lấy điện thoại của mình ra kiểm tra. Điện thoại sao lại tắt thế này? Chẳng lẽ là hết pin? Nhưng cô nhớ lúc đến Khải Hoàn pin điện thoại của cô còn rất đầy mà. Suy nghĩ một hồi, cô định mở điện thoại lên nhưng bị Kha Duẫn ngăn lại.

- Đừng mở\, anh không muốn có người làm phiền chúng ta.

Tống Diên không nghi ngờ gì nên cũng không mở điện thoại nữa. Cô cất điện thoại vào trong và tiếp tục ngồi yên lặng.

- Duẫn\, em có chuyện này muốn hỏi anh.

Xe đi được một lúc lâu Tống Diên đem vấn đề thắc mắc của mình ra hỏi Kha Duẫn.

Đang lái xe, Kha Duẫn cũng quay sang nhìn lướt qua cô và đáp lại.

- Là chuyện gì?

Tống Diên nhìn thẳng vào mặt hắn, do dự một lúc rồi mới hỏi.

- Chuyện là\, lúc em bị cha con Triệu gia bắt đi sao anh có thể tìm ra được em vậy? Còn có\, lúc em chạy trốn thuộc hạ của anh hai\, không ai biết em chạy đến những chỗ nào cả\, nhưng anh lại xuất hiện rất nhanh chóng. Em thật sự rất tò mò đấy!

Kha Duẫn không ngờ cô lại hỏi chuyện này. Hắn nhìn cô nhưng chưa trả lời ngay mà lại cười cười một cách bí ẩn.

- Em đoán xem!

Tống Diên thật sự tức giận khi nghe hắn trả lại mở câu như vậy. Không chút do dự, cô vươn tay đánh thật mạnh vào vai hắn.

- Nếu em đoán được thì đã không hỏi anh rồi!

Kha Duẫn cười lớn với dáng điệu trêu chọc cô. Một lúc sau mới chỉ vào sợi dây chuyền có mặt kim cương đen trên cổ của cô.

- Em nghĩ anh chỉ tặng em một sợi dây chuyền bình?

Tống Diên nghe xong thì ngờ nghệch cầm chiếc nhẫn kim cương đen treo trên sợi dây chuyền lên xem. Chẳng lẽ sợi dây chuyền này có gì đặc biệt sao?

- Dây chuyền này thì làm sao?

Kha Duẫn lắc đầu cười trừ, kiên nhẫn giải thích.

- Anh đã gắn định vị vào viện kim cương trên chiếc nhẫn nên dù em có ở đâu thì anh cũng sẽ tìm được em.

Tống Diên ồ một tiếng kinh ngạc và ngắm nghía kỹ hơn viên kim cương này. Hóa ra trong đây có định vị nên mới có thể giúp hắn bảo vệ được cô kịp thời, vậy mà cô cứ tưởng rằng hắn có giác quan thứ sáu tìm được cô trong không gian chứ?

- Nếu em tháo ra thì sao đây?

Tay cô vẫn cầm chiếc nhẫn kim cương đen, ánh mắt ngây thơ nhìn hắn nhưng giọng điệu rõ ràng là đang cố tình trêu chọc.

Kha Duẫn chỉ vừa liếc mắt đã nhìn ra âm mưu của cô rồi, hơi cao giọng nói.

- Vậy thì em giết anh đi!

Chỉ một câu này đã khiến Tống Diên dừng việc đùa nghịch lại và nghiêm túc nói chuyện với hắn.

- Em xin lỗi. Đừng giận em nhé\, em chỉ nói đùa thôi.

Vốn dĩ Kha Duẫn chẳng hề có ý giận cô mà chỉ là hù cô một chút thôi, không ngờ con mèo nhỏ của hắn như vậy lại sợ hãi như vậy. Nhìn dáng vẻ này của cô khiến hắn muốn ăn sạch sẽ cô ngay nhưng vẫn phải cố gắng kìm nén dục vọng đang dần thức tỉnh của mình. Hắn bỏ một tay ra khỏi vô lăng và xoa xoa má cô.

 

 

- Anh không giận em\, chỉ là anh muốn em biết nếu em không nằm trong tầm mắt anh thì anh sẽ rất khó để bảo vệ được em\, nếu em xảy ra chuyện gì anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. Chỉ nghĩ đến chuyện anh không đến kịp những lúc em gặp nguy hiểm thì anh đã thấy thế giới sụp đổ trước mắt rồi.

Tống Diên xúc động nhìn hắn, cảm giác hạnh phúc cùng tội lỗi đan xen.

- Duẫn\, em không biết phải làm gì cho anh cả\, em chỉ biết nhận tình cảm của anh\, hơn nữa em còn trẻ con khiến anh lo lắng. Có phải em phiền phức và vô dụng lắm không?

Kha Duẫn lắc đầu cười mờ ám.

- Em không hề vô dụng vì lúc nào cũng có thể làm anh muốn "ăn thịt"\, em cũng đúng là phiền phức vì chỉ toàn khiến anh phải kìm nén.

Tống Diên đúng là tức đến tắt thở đây, cô đang nói chuyện nghiêm túc thật không ngờ tên đàn ông này lại có thể bẻ cong ý của cô, ăn nói không chút đứng đắn như vậy!

- Duẫn\, anh không thể ngưng suy nghĩ về những chuyện đen tối đó sao?

Cô vừa dứt lời là Kha Duẫn đã nhảy ngay vào họng cô ngay.

- Ồ\, anh còn chưa nói gì mà? Chuyện đen tối mà em nói là gì cơ? Hay là em cũng đang mong chờ nên mới nghĩ anh như vậy?

Tống Diên vừa giận vừa ngượng đến đỏ mặt, lúng túng quát lại.

- Em không đùa đâu đấy! Anh tập trung lái xe đi.

Không ngờ Kha Duẫn lại làm ngược lại yêu cầu của cô. Hắn cười cười một cách mờ ám và cho xe dừng lại bên đường, nơi này cũng rất ít người qua lại, xe chạy qua cũng không nhiều. Vừa dừng xe hắn đã tháo dây an toàn của mình ra và chồm người đến gần cô, tay chống lên tựa ghế phía sau, mặt dí sát vào mặt cô, hơi thở nóng rực không ngừng phả vào da thịt trắng mịn.

- Anh biết khi mang thai nhu cầu của em cũng rất cao\, em cũng đang phải cố gắng kìm nén như anh vậy. Cho nên anh thấy chúng ta cứ ở đây.....

Vừa nói hắn vừa di chuyển bàn tay ma thuật của mình trên khắp cơ thể cô. Môi bạc lại phủ lên môi cô, tham lam mút hết mật ngọt trong miệng cô.

- Ưnm.....

Nụ hôn của hắn trở nên cuồng nhiệt hơn khiến Tống Diên bắt đầu thấy ngộp thở, hai tay cô đập nhẹ vào lưng hắn, cổ họng bật ra tiếng ú ớ.

Cảm giác được cô khó thở nên Kha Duẫn mới dừng nụ hôn lại, thuận tay tháo dây an toàn cho cô, môi lại kề sát tai cô mà thì thầm rồi cắn nhẹ.

- Tiểu Diên\, anh muốn em\, cho anh nhé!

Dứt lời hắn liền cúi xuống hôn sâu vào xương quai xanh của cô. Quan sát thấy cô không có biểu hiện phản kháng, hắn tiếp tục hôn khắp cổ và vai rồi đến ngực của cô, hai tay chạy loạn trên người cô, bắt đầu luồn vào trong áo cô mà mơn trớn da thịt mềm mại. Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, giống như đã nhịn rất lâu rồi.

- Duẫn\, đừng mà....

Tống Diên hoảng sợ đẩy hắn ra, tay lại đặt trên bụng che chắn, nghiêng đầu né tránh và lí nhí nói.

- Sẽ ảnh hưởng đến cục cưng đấy!

Nghe cô nói vậy, Kha Duẫn tạm dừng lại, vuốt ve má trắng mịn, đồng thời nhìn xuống cái bụng hơi nhô cao của cô.

- Cục cưng đã được hơn ba tháng rồi nên chúng ta có thể\, sẽ không ảnh hưởng đâu nên em đừng sợ.

Đúng là sau khi nghe những lời này của hắn, Tống Diên yên tâm hơn và có chút buông lỏng nhưng vẫn còn lo lắng.

- Nhưng mà...em thật sự không tiện.



Bàn tay Kha Duẫn đã sớm chui vào trong váy cô, ngón tay luồn vào trong quần lót của cô mà chạm đến nơi ướt át giữa hai chân cô. Đợi đến khi cô nói hết câu vừa rồi, hắn mới rút tay ra, ngón tay đã dính đầy mật dịch do động tình của cô. Hắn đưa tay ra trước mặt cô và cười mờ ám.

- Em ướt như vậy rồi mà còn nói không tiện? Ngoan nào\, để anh giúp em thoải mái hơn.

Tống Diên đỏ mặt né tránh, vừa ngượng nghịu vừa giận dỗi mắng

- Anh....biến thái.

Bị cô chửi như vậy Kha Duẫn chẳng những không giận mà lại cười thích thú. Hắn cẩn thận mút hết mật dịch trên các đầu ngón tay, sau đó tiếp tục vây hãm cô, một tay xoa nhẹ bụng cô.

- Anh biến thái nên bụng em mới to lên như vậy. Tiểu Diên\, anh nhịn lâu lắm rồi\, cho anh được không?

Tống Diên đã ngượng đến chín cả mặt rồi, cô không nói gì nên hắn lần nữa cho rằng cô đang ngầm đồng ý. Nhưng lúc hắn vừa cúi xuống hôn lên môi cô và đang trượt sang tai cô thì cô lại ngăn hắn lại.

- Về nhà được không? Tối nay...

Nghe cô nói vậy, Kha Duẫn muốn giận cũng không nỡ. Hắn miễn cưỡng dừng lại để chờ đợi, trước khi khởi động xe, hắn không quên véo nhẹ mũi cô.

- Tối nay em có cầu xin anh cũng sẽ không tha cho em đâu.

Tống Diên vén vén tóc cúi đầu né tránh, cắn cắn môi để giảm sự xấu hổ. Lén liếc nhìn thấy hắn đã tập trung lái xe nên cô cũng thầm thở phào một hơi.

-------------------------------

Đồng hồ đã điểm tám giờ, Hạ Viên Anh ngồi đợi ở Vân Phong Điện cũng đã được một buổi rồi. Chẳng lẽ hai người kia thật sự không về?

 

 

Bíp!

- Chắc là thiếu gia về rồi. Phu nhân\, để tôi ra mở cửa!

Nghe tiếng còi, dì Dung mừng rỡ chạy ra mở cổng.

Đậu xe xong, Kha Duẫn nắm tay Tống Diên đi vào nhà. Vừa vào đến phòng khách bước chân của hai người liền đứng lại vì ngạc nhiên.

- Phu\, phu nhân?

- Mẹ? Mẹ đến khi nào vậy?

Tống Diên ngạc nhiên đến mức chỉ gọi được người trước mặt.

Ngược lại với cô, Kha Duẫn hình như đã biết trước mẹ mình ở đây nên hỏi rất thản nhiên.

- Ta còn tưởng hai đứa không biết về nhà cơ đấy.

Hạ Viên Anh đặt tách trà xuống bàn và chậm rãi đứng lên, vẻ mặt không hề vui chút nào.

Kha Duẫn vẫn chung thủy ôm eo Tống Diên, ánh mắt sắc lạnh nhìn mẹ mình đang đi tới.

- Muộn rồi bọn con phải nghỉ ngơi\, có chuyện gì thì để mai nói sau.

Hạ Viên Anh liếc nhìn Tống Diên đang đứng nép trong ngực Kha Duẫn sau đó quay sang nói với con trai mình.

- Cũng lâu rồi chúng ta không cùng ăn một bữa cơm. Mẹ đã dặn dì Dung làm những món hai đứa thích rồi\, cùng ăn cơm đã nào.

Kha Duẫn không hề do dự gì mà trả lời ngay.

- Không cần đâu ạ\, bọn con vừa mới ăn xong.

Thái độ của hắn đối với mẹ mình như vậy thật sự khiến Tống Diên có chút kinh ngạc và phẫn nộ. Cô lén nhìn sang Hạ Viên Anh rồi khẩn trương nói với cả hai người.

- Duẫn\, không phải chúng ta đã ăn cách đây ba tiếng rồi sao? Bây giờ em thấy đói rồi\, chúng ta vào ăn cơm với phu nhân đi.

Cô thật không hiểu sao đang yên đang lành như vậy mà Kha Duẫn lại có thái độ như vậy với mẹ mình chứ? Chẳng lẽ là vì hắn đang quá mong đợi chuyện kia?

Vừa nghĩ đến đây Tống Diên đã vội lắc đầu dẹp đi suy nghĩ đó. Trời à! Cô đang nghĩ gì vậy chứ? Đúng là điên rồi!

Nghe cô nói vậy, Kha Duẫn có chút không vui nhưng vẫn đồng ý với cô.

- Được rồi\, nếu em đói thì chúng ta sẽ cùng ăn cơm.

Thấy hắn đồng ý Hạ Viên Anh rất vui mừng, bà tươi cười gọi cả hai người họ vào trong phòng ăn.

...............................

Suốt bữa ăn, ba người mang ba tâm trạng khác nhau. Hạ Viên Anh cứ duy trì vẻ mặt nghiêm túc như lúc đầu, Kha Duẫn đối với mẹ mình thì lạnh nhạt không nói một lời nào nhưng lại cẩn thận quan tâm người phụ nữ của mình đến từng chút một, liên tục gắp thức ăn cho cô. Còn cô, Tống Diên thì vừa khó chịu vừa khó xử, Hạ Viên Anh đã đợi ở đây cả buổi rồi và đã cho người gọi điện thoại biết bao nhiêu lần, vậy mà Kha Duẫn lại tắt điện thoại của cô đi, còn bảo cô không được mở điện thoại, rõ ràng hắn biết mẹ mình đến đây rồi nhưng vẫn làm như vậy thật sự khiến cô rất khó xử.

Ba người trong ba thái cực hoàn toàn trái ngược nhau, bữa tối trôi qua thật sự căng thẳng.

Sau khi ăn tối xong, Hạ Viên Anh lại tiếp tục giữ hai người lại.

- Hai con ngồi đó\, mẹ có chuyện quan trọng cần nói.

Tống Diên vừa ngạc nhiên vừa khó xử ngồi xuống ngay theo lời của bà. Nhưng Kha Duẫn lại tỏ thái độ khó chịu, thẳng thừng nói ra.

- Mẹ không cần phải nói nữa\, con biết mẹ đến đây là vì chuyện của mẹ con tiểu Diên. Con biết mẹ đã đến gặp Tống Khiết và đồng ý với điều kiện anh ta đưa ra\, mẹ muốn bắt tay với anh ta chia rẽ mẹ con cô ấy\, sau khi cô ấy sinh đứa bé mẹ bế nó về Kha gia rồi mở đường cho Tống Khiết đưa người phụ nữ của con đi\, con nói không sai chứ?

Hắn cũng rất sốc và thất vọng khi nhe Huấn Dịch báo cáo lại việc này sau buổi họp lúc chiều ở công ty, câu trả lời của Hạ Viên Anh lúc đó thật sự rất rõ ràng, bà đồng ý với Tống Khiết. Lúc đó hắn đã từ chối tất cả cuộc gọi từ mẹ mình và Vân Phong Điện, điện thoại của Tống Diên hắn cũng tắt đi, đầu tiên chỉ là muốn cho cô ngủ thật ngon nhưng lúc sau là không muốn cô phải nghe những lời tàn nhẫn kia.

Nghe những gì hắn vừa nói, Tống Diên ngạc nhiên nhìn hết hai người trước mặt, khó tin mà hỏi lại.

- Phu nhân\, những gì Duẫn nói là thật sao? Không phải phu nhân đã hứa với cháu sẽ để cháu nuôi con mình sao? Phu nhân\, người không thể thất hứa được!

Nói đến đây hình như cô không thể bình tĩnh được nữa nên đã rất kích động và ôm chặt bụng mình.

Hạ Viên Anh bắt đầu sốt ruột muốn giải thích.

- Tống Diên\, cháu có thể nghe ta nói hết được không?

Kha Duẫn lo lắng ôm Tống Diên vào ngực trấn an, lạnh lùng nhìn mẹ mình, không chút kiêng nể mà nói thẳng.

- Con đã nói mẹ đừng đụng đến mẹ con cô ấy\, sau bao nhiêu chuyện xảy ra con tưởng rằng mẹ đã có thể chấp nhận lại cô ấy\, nhưng hoá ra mẹ vẫn còn giữ chuyện quá khứ trong lòng. Đã vậy thì con cũng tuyên bố với mẹ\, đứa bé này sẽ không có quan hệ gì với mẹ cả\, mẹ về đi.

Hạ Viên Anh cuống quýt níu tay con mình, cố gắng gọi hắn.

- Duẫn\, con nghe mẹ nói được không? Mẹ thật sự không có ý chia rẽ mẹ con Tống Diên.

Kha Duẫn kéo tay bà ra, lạnh nhạt nói

- Mẹ không cần cố gắng giải thích với con làm gì\, mẹ nên giải thích với lương tâm của mình thì hơn.

Hạ Viên Anh lòng đau như cắt, bà luống cuống giữ con mình lại, vội nói.

- Mẹ thật sự không muốn nhưng Tống Khiết đã biết cha mẹ là giả!