Nói Yêu Em Muộn Màng

Chương 67: Cô là vợ hắn.




Mang theo một cỗi tâm trạng rối rắm, Tống Diên xông thẳng vào phòng khách của Tống gia, vừa vào đến nơi cô đã thấy một đám áo đen đang đứng vây quanh sofa, hình như Tống Khiết anh trai cô đang ngồi trên đó, còn dưới chân anh là Lý quản gia đang quỳ gối cúi thấp đầu.

- Anh hai\, anh đang làm gì vậy?

Cô bực tức bước tới trước mặt anh, tay theo bản năng đặt trên bụng. Nhìn Lý quản gia đang quỳ gối dưới sàn khiến cô càng kích động hơn nữa.

- Lý quản gia cũng là mẹ của chúng ta đấy. Sao anh có thể làm vậy với bà ấy hả? Người chống đối anh là em\, người có lỗi là em nên anh tha cho Lý quản gia đi. Em cũng đang muốn nói chuyện rõ ràng với anh đây.

Thấy em gái mình đã xuất hiện theo ý của mình, Tống Khiết vừa hài lòng vừa tức giận nói.

- Xem ra em vẫn còn nhớ đường về nhà. Nhưng nếu không phải anh dùng Lý quản gia để ép em thì chắc đến lúc chết anh chết em cũng không đến nhìn mặt anh lần cuối đâu nhỉ?

Nói đoạn, anh tạm dừng rồi chỉ vào Lý quản gia nói.

- Em còn nhớ bà ấy như mẹ của mình sao? Em bỏ hết tất cả để chạy theo kẻ thù đã giết cha mẹ ruột của mình mà còn có mặt mũi nhắc đến điều này sao? Em còn nhớ đến Tống gia ư?

Tống Diên giữ chặt bụng, thoáng nhìn qua Lý quản gia rồi hít một hơi thật sâu nói.

- Nếu anh đã bắt em về đây thì chắc là đã rõ mọi chuyện rồi. Giấy hôn thú và đơn hủy quyền giám hộ anh cũng nhận được rồi đúng không? Nếu vậy thì em nghĩ chúng ta nên nói chuyện với nhau dứt khoát một lần cho xong.

Cô nhìn thẳng vào mắt của anh mình, hờ hững nhưng kiên định mà nói.

- Nếu em không làm vậy thì đồng nghĩa với việc em tự tay giết con của mình. Sau đó thì ép em kết hôn với Nạp Tiều Quân. Xin lỗi\, em không thể! Em cần gia đình này\, em cần Duẫn và con của bọn em. Nhưng không có nghĩa là em quên mình mang họ gì\, em quên Tống gia\, mà là.....

Câu sắp tới cô do dự không biết có nên nói ra hay không và cuối cùng thì cô cũng quyết định nói thẳng.

- Em chỉ cắt đứt quan hệ với anh chứ không phải quên cha mẹ đã chết. Em xin lỗi nhưng đây là cách duy nhất em có thể làm để bảo vệ những gì quan trọng nhất đối với em.

Nghe chính em gái ruột của mình nói với mình như vậy, Tống Khiết không khỏi thấy tức giận cùng nực cười, hình như cũng có đau lòng. Anh hờ hững nhếch khóe môi.

- Diên Diên\, " cậu đã từng coi Tống Diên là em gái mình chưa? " đó là câu mà Hạ Viên Anh đã hỏi anh. Vậy còn em\, trong mắt em có còn người anh này không?

Câu này của anh thật sự đã khiến Tống Diên đứng hình trong vài giây nhưng rồi cô lại cười khẩy.

- Em không xem anh là anh trai? Nếu em không xem anh là anh trai thì em đã không cố hết sức tìm kiếm anh suốt hai năm rồi. Trong suốt thời gian anh mất tích việc duy nhất em làm là tìm anh\, em dùng mọi cách có thể với một mong muốn duy nhất là tìm được anh để chúng ta cùng nhau lấy lại Tống thị. Anh vẫn cho rằng em không hề xem anh là anh trai ư?

Lúc đầu nghe giọng điệu kiên quyết nhưng cô đơn của cô, Tống Khiết thật sự đã hơi dao động và đứng hình mất vài giây, nhưng rồi anh cứ mặc nhiên phớt lờ đi, còn dùng thái độ lạnh nhạt nói với cô.

- Vậy đến cuối cùng thì sao? Em cố gắng tìm anh như vậy trong khi biết rõ chính người đàn ông của em đã làm ra mọi chuyện. Tống thị bị thâu tóm\, cha mẹ mất rồi đến cả người anh duy nhất còn lại trên đời này của mình cũng vì một tên súc sinh đó mà sống không bằng chết. Em còn tư cách gì để kể lể hả?

Từng câu từng chữ đều được phun ra theo từng cái nghiến răng của anh. Hai mắt đầy lửa giận trừng trừng nhìn em gái mình đứng trước mặt. Không để cô có thời gian thích ứng anh đã lôi cô tới trước linh vị của cha mẹ hai người, đẩy cô quỳ xuống.

- Mau quỳ xuống!

Tống Diên vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy rõ linh vị của cha mẹ mình được đặt nghiêm trang trên một chiếc bàn lớn. Tay cô vẫn giữ trên bụng, cẩn thận hết mức có thể để con mình không bị thương.

- Anh hai\, anh có ý gì đây?

Nghe cô hỏi với giọng đầy bất mãn, Tống Khiết càng giận dữ hơn nữa. Anh ngồi xuống bên cạnh em gái mình, chỉ tay về phía linh vị của cha mẹ

- Trước mặt cha mẹ em nói cho rõ ràng đi\, nhận lỗi và cầu xin cha mẹ tha thứ cho tội bất hiếu của em.

Tống Diên cũng nhìn theo hướng tay anh chỉ và nhìn thấy rất rõ tên của cha mẹ mình trên kia. Cô hoàn toàn có thể nhận rõ tất cả những gì mà mình đã làm.

- Anh hai\, em nói lai lần nữa. Em thừa nhận em sai khi viết đơn từ chối quyền giám hộ của anh nhưng em không làm gì có lỗi với cha mẹ cả\, càng không làm gì có lỗi với Tống gia. Con của em là máu thịt của em\, cũng là cốt nhục của Tống gia\, nếu anh giết nó thì anh chính là kẻ giết người!

Tống Khiết nghe xong liền nhếch mép cười nhạo, anh chậm rãi đưa ra câu hỏi.

 

 

- Cốt nhục của Tống gia? Em hỏi cha mẹ đi\, em hỏi xem họ có thừa nhận đứa nghiệt chủng trong bụng em không? Hỏi xem họ có muốn đứa cháu như vậy\, con của kẻ đã giết chết họ? Và sau khi em sinh nó ra em có thể nói với nó là ông ngoại nó đã giết ông bà nội của nó à? Hay em nói với nó cha của nó đã giết ông ngoại của nó? Em nói được không? Nếu không thì tốt nhất đừng có sinh nó ra làm gì!

Những lời của anh đã có đả kích khá lớn đối với Tống Diên. Anh nói đúng, những điều này cô đã từng trăn trở rất nhiều lần, giấy không thể gói được lửa, cô không thể nào che giấu sự thật này với con mãi. Nhưng cô càng không thể để con mình chịu bất kỳ tổn thương nào từ những sự thật đau lòng này.

- Nếu anh đang dùng chuyện này để đe dọa em thì anh nhầm rồi đấy! Em đã lựa chọn sinh ra nó thì em sẽ bảo vệ nó bằng mọi cách và cho nó những điều tốt nhất.

Tống Khiết gầm gừ gật đầu rồi tức giận gọi mấy tên thuộc hạ.

- Tốt! Tốt lắm! Anh rất muốn biết em sẽ bảo vệ nó như thế nào đây. Còn đứng đó làm gì? Lôi nó lên phòng!

Nghe anh ra lệnh cho thuộc hạ của mình, Tống Diên không khỏi sửng sốt cùng hoảng sợ, hai mắt nhìn hai tên cao to lực lưỡng đang tiến tới đầy đề phòng, khi bọn họ đang sắp kéo tay cô thì cô lập tức phản ứng, vội đứng lên và định bỏ chạy. Nhưng một nữ nhân yếu ớt như cô làm sao có thể thoát khỏi được sự vây bắt của hai gã đàn ông cao lớn chứ, hơn nữa cô còn đang mang thai và phải bảo vệ bụng mình, không chỉ lo thoát thân là xong.

Bị bắt lại, cô vừa hoảng vừa giận mà mắng chửi anh trai mình.

- Anh hai\, anh định làm gì đây? Anh muốn giết cả ruột rà của mình ư? Anh hai\, anh trách em cũng được nhưng đứa bé không có lỗi gì cả\, dù anh không muốn nhưng nó vẫn là cháu của anh mà. Anh hai\, em van anh đó!

Tống Khiết càng nghe càng thêm giận chứ không hề nguôi ngoai hay chịu suy nghĩ lại. Anh vừa rống lên với hai tên thuộc hạ của mình vừa chỉ vào mặt Tống Diên.

- Mau lôi nó lên! Anh cho em ba tiếng để suy nghĩ lại lần nữa\, anh đã đặt lịch hẹn với bác sĩ rồi.

Mặc dù rất kích động nhưng Tống Diên không dám giãy giụa hay phản kháng vì sẽ làm con mình bị thương. Trước mắt cô cứ nghe theo lời anh lên phòng trước đã rồi mới tính cách sau.

- Anh thả Lý quản gia được chưa?

Thấy cô không có ý định chống đối kịch liệt như ban nãy nữa, Tống Khiết tuy có hơi ngạc nhiên nhưng cũng hài lòng gật đầu, phất tay ra lệnh cho thuộc hạ.

- Các cậu lui ra hết đi!

Mấy tên đó vừa lui ra thì Tống Diên định chạy tới đỡ Lý quản gia nhưng lại bị hai tên phía sau giữ lại. Sau khi thấy Tống Khiết hất nhẹ cằm, bọn họ liền kéo Tống Diên đi tới cầu thang.

Tống Diên không giãy giụa, chỉ im lặng đi lên lầu trong khi bọn họ vẫn đi theo phía sau.



-----------------------------

Đang ở giữa cuộc họp mà nhận được báo cáo của Huấn Dịch là Tống Diên đã biến mất ngay trước mặt thuộc hạ của mình, Kha Duẫn đã cho hoãn cuộc họp lại ngay lập tức và chạy như kẻ điên ra khỏi công ty.

Vừa ngồi vào trong xe hắn đã mở ngay định vị trên tablet ra, hai mắt sắc lạnh không còn kiên nhẫn nữa, nhàn nhạt ra lệnh.

- Tập trung người của chúng lại\, đến Tống gia ngay!

Lúc đầu Huấn Dịch có hơi bất ngờ nhưng rồi cũng hiểu nên cũng gật đầu nhận lệnh và bắt đầu lái xe.

Kha Duẫn lúc này như một con quái thú đang nổi giận đến mức sắp không kìm chế được nữa. Lúc sáng hắn rời khỏi nhà, người phụ nữ của hắn vẫn còn ngủ trên giường nhưng sau đó chỉ hai tiếng, cô biến mất khỏi nhà và đang ở Tống gia. Tống Khiết, lại ngang nhiên đưa cô khỏi Vân Phong Điện, vì thế nên hắn không cần phải nhân nhượng nữa!

..........................

Còn ba mươi phút nữa là hết ba giờ rồi, sau đó Tống Khiết sẽ làm gì thì Tống Diên không dám nghĩ đến. Trước mắt cô phải thoát khỏi đây trước đã nếu không con của cô sẽ lại gặp nguy hiểm lần nữa.

Nhưng khắp biệt thự và xung quanh phòng này đều đã được anh trai cô bố trí thuộc hạ vây kín hết cả rồi, cô muốn trốn e là còn khó hơn lên trời. Cô không thể tiếp xúc với ai, đặc biệt là Lý quản gia từ lúc bị bắt nhốt vào trong đây. Cô có thể thoát khỏi đây bằng cách nào đây chứ?

Nhìn hết cửa sổ rồi lại nhìn đến cửa ra vào, cả ban công nữa, nhưng chẳng có cách nào để bỏ trốn cả.

Pằng pằng pằng!

Đột nhiên có tiếng súng truyền lên từ dưới sân, Tống Diên nhanh chân chạy đến trước cửa sổ để nhìn xuống.

Từ ngạc nhiên cô chuyển sang vui mừng, bất giác thốt lên.

- Duẫn?.

............................

Đang ngồi uống rượu trên sofa ở phòng khách thì đột nhiên bị kẻ khác đột nhập khiến tâm trạng của Tống Khiết không được tốt nữa. Anh vừa nhấp một ngụm rượu thì có hai tên thuộc hạ bị bắn trọng thương lăn tới dưới chân. Không nói lời nào, anh một cước đá văng hai tên đó rồi chậm rãi đứng lên.

Cùng lúc, mấy tên thuộc hạ khác của anh lại lần lượt bị bắn chết rồi ném xác vào trong phòng khách. Kẻ gây ra chuyện này bắt đầu lộ diện, mấy tên áo đen đi trước nhanh chóng tản ra hai bên để nhường chỗ cho ông chủ của mình.

Kha Duẫn tiến vài bước vào gần đến bàn trà, vừa kéo nòng súng vừa nghiến răng quát.

- Tiểu Diên đâu? Anh giấu cô ấy đâu rồi?

Tống Khiết không ngần ngại gì mà đi tới trước mặt hắn, buông lời chế giễu.

- Không ngờ chủ tịch Khải Hoàn luôn điềm tĩnh trên thương trường lại dễ dàng mất hệ kiểm soát vì một người phụ nữ đấy. Sao nào? Em gái tôi ở nhà tôi cậu có quyền can thiệp sao?

Kha Duẫn hừ lạnh, không nhanh không chậm nói.

 

 

- Anh đã dùng đến cách này để bắt cô ấy về thì chắc đã biết tôi và tiểu Diên đã đăng ký kết hôn rồi\, bây giờ chúng tôi là vợ chồng hợp pháp nên việc anh bắt nhốt vợ tôi có thể khiến anh gặp rắc rối đấy.

Chân mày của Tống Khiết khẽ nhíu lại, thử hỏi.

- Giấy hôn thú cộng với đơn từ chối quyền giám hộ của tôi đối với Diên Diên có phải đã trở thành vũ khí tốt nhất trong tay cậu rồi không?

Thuật ngữ đơn từ chối quyền giám hộ từ miệng anh khiến Kha Duẫn không khỏi kinh ngạc. Tống Diên đã làm việc này khi nào chứ? Tại sao hắn lại không biết gì cả? Chỉ một tờ hôn thú thôi cũng đã khiến tình anh em của cô và Tống Khiết rạn nứt rồi mà còn có thêm một đơn từ chối quyền giám hộ kia nữa, cô thật sự muốn cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với anh trai mình luôn sao? Hắn đáng để cô làm đến mức này ư?

Nhìn biểu cảm trên gương mặt hắn, Tống Khiết đoán là hắn vẫn chưa biết gì về chuyện này nên cũng tốt bụng giải thích luôn một lần.

- Tôi nghĩ thế nào cũng không hiểu rốt cuộc thì em gái tôi mê mẩn cậu đến mức nào mà người anh duy nhất còn lại trên đời đây nó cũng không muốn nhận nữa. Kha Duẫn\, cậu giỏi lắm\, cậu có thể cướp em gái tôi khỏi tay tôi. Nhưng\, cậu nghĩ tôi sẽ để cậu toại nguyện sao? Diên Diên là người của Tống gia\, con bé không thể gả vào Kha gia của cậu. Chắc cậu không quên hai nhà Tống gia và Kha gia là kẻ thù chứ?

Những gì anh vừa nói hình như chẳng có ảnh hưởng gì đến Kha Duẫn cả vì sau khi nghe hết hắn chỉ nhếch môi cười nhạt, tỏ vẻ rất bình thản.

- Hình như anh nhầm lẫn gì ở đây rồi. Tôi không cướp tiểu Diên khỏi anh\, càng không có chuyện anh mất đi em gái do tôi mà chính anh tự làm ra tất cả. Anh không biết mình đã ép cô ấy phải lựa chọn giữ hạnh phúc riêng của bản thân và gia đình sao? Mọi chuyện đến hôm nay đều do một tay anh tạo nên\, anh còn muốn đổ lỗi cho ai nữa chứ? Tống thiếu\, tôi thật không ngờ anh lại hèn nhát đến như vậy đấy!

Ngưng một lát, hắn tiếp tục phân tích.

- Tôi nợ Tống gia\, tôi thừa nhận. Nhưng anh cũng đừng quên là Tống gia có lỗi với Kha gia trước. Tôi sai khi lợi dụng lòng tin của tiểu Diên\, lợi dụng tình yêu của cô ấy để trả thù. Vì thế nên tôi đã tự hứa rằng sẽ dùng phần đời còn lại của mình để bù đắp cho cô ấy.

Những từ đầu tiên mà hắn nói ra khiến Tống Khiết phải bật cười ha hả, trong mắt ẩn chứa một tia phức tạp.

- Tống gia đã nợ Kha gia? Tai nạn ba mươi năm trước của cha mẹ cậu là do cha tôi gây ra? Tai nạn đó đã được Kha gia các người công bố với truyền thông rằng chẳng có ai trong hai người bọn họ chết cả\, vậy thì Tống gia làm sao có thể nợ các người hai mạng chứ? Cậu lấy lí do gì để trả thù chúng tôi?

Anh cũng tạm dừng lại một lúc để nhìn biểu cảm trên mặt của Kha Duẫn rồi mới tiếp tục nói.

- Diên Diên không ngừng nói với tôi Tống gia nợ Kha gia\, thậm chí nó còn nói cha ruột của nó đã lái xe đâm chết hai mạng người. Không phải cha mẹ cậu vẫn còn sống đấy sao? Rất khoẻ mạnh nữa kìa? Vậy Diên Diên đang nói điên khùng gì đây?

Nhìn vẻ mặt đầy giận dữ của Kha Duẫn, anh hài lòng hừ lạnh một tiếng

- Diên Diên vì muốn được ở bên cậu mà không ngừng lặp đi lặp lại những lời đó. Và vì những lời biện bạch đó mà tôi đã nảy sinh nghi ngờ\, liễu hai người còn sống kia có phải cha mẹ ruột của cậu hay không? Cuối cùng thì tôi đã khám phá ra một sự thật rất thú vị. Cha mẹ cậu là giả\, vậy chắc tình yêu mà cậu giành cho Diên Diên cũng là giả?

Nói đến câu cuối cùng, anh cứ như vậy mà cười phá lên. Biểu cảm gương mặt của Kha Duẫn càng khiến anh thêm hài lòng.

- Có nên cho rằng Diên Diên vì quá yêu cậu nên mới hoá ngốc không? Chính những lời biện minh một cách cứng đầu của nó đã khiến thân phận của cha mẹ cậu bị lộ\, cậu giận lắm đúng không? Bây giờ cậu đã biết chuyện này rồi vẫn còn muốn đón nó về chứ?

.............................

Kha Duẫn đang ở dưới phòng khách, hắn đến để đón mình nên bây giờ Tống Diên phải tìm cách ra khỏi phòng mới được.

Nhìn cánh cửa vẫn đang bị khóa, cô biết ngoài đó còn mấy tên thuộc hạ của anh trai mình đang đứng canh. Nhưng cô không thể lưỡng lự thêm nữa, vì con, vì Kha Duẫn, cô phải thử liều với bọn họ một lần!

Nghĩ rồi, cô cắt một cọng dây thép trên rèm cửa rồi dùng nó để mở cửa. Vừa vặn khóa tay cô vừa run lên bần bật.

Lạy trời! Làm ơn để cô có thể thoát được ra ngoài.

Cạch!



Quả nhiên, ông trời vẫn còn thương cô. Khóa cửa bị phá từ bên trong nên cửa đã mở ra, cũng vì vậy mà mấy tên thuộc hạ bên ngoài nhanh chóng quay sang chặn cánh cửa hòng nhốt cô trở lại bên trong.

- Mau giữ tiểu thư lại!

Một tay Tống Diên giữ chặt bụng như đang trấn an đứa bé, cô hít một hơi thật sâu và từ từ thở ra. Cô đánh liều đẩy mấy tên trước mặt mình sang một bên rồi lao nhanh ra khỏi phòng. Nhưng cô vừa bước được vài bước thì lại bị mấy tên khác kéo lại.

- Buông ra! Các người đừng đụng vào tôi! Mau cút ra hết cho tôi!

Chỉ trong phút chốc mà Tống Diên đã bắt đầu giằng co dữ dội với bọn chúng, hết dùng chân đá cô lại chuyển sang dùng răng cắn tay chúng, cô gắng gượng chạy đến giữa cầu thang thì lần nữa bị chúng đuổi đến.

Pằng! Pằng! Pằng!

- A!!!

- Cậu điên rồi phải không?

 

 

Mấy tên thuộc hạ đang vây bắt Tống Diên đã bị chết ngay dưới súng của Kha Duẫn. Hành động này của hắn đúng là liều lĩnh và điên rồ, hắn thừa biết trong thế phòng bị với Tống Khiết thì việc hắn nổ súng bắn người của anh đồng nghĩa với việc hắn đang tự giết chính thuộc hạ của mình, và bản thân hắn cũng có thể bị thương. Nhưng hắn vẫn nổ súng để cứu vợ con mình, đây được gọi là gì chứ?

- Tiểu Diên\, ngồi xuống!

Vừa nổ súng hắn vừa hét lên ra lệnh cho Tống Diên ngồi xuống để tránh đạn.

Tống Diên sợ hãi bịt chặt hai tai và ngồi rúc vào sát cầu thang.

Trong phòng khách bây giờ đã trở thành một bãi chiến trường, súng không ngừng nổ, người chết chồng lên nhau.

Ngay giữ lúc Kha Duẫn sắp tiến lại gần được Tống Diên thì hắn cũng đã đứng ngay trước tầm ngắm của Tống Khiết, nếu anh nổ súng chắc chắn sẽ giết được hắn.

Tống Diên chỉ nhìn thấy anh mình đang chỉ mũi súng vào người đàn ông của mình mà không thấy được anh đã do dự rồi từ bỏ. Cô không suy nghĩ gì nữa mà lao như điên về phía Kha Duẫn, vừa khóc vừa ôm lấy hắn.

- Duẫn!

Kha Duẫn cũng nhanh tay đón cô ngã vào ngực mình, một tay đặt sau lưng cô vỗ nhẹ, tay kia vẫn còn cầm súng. Hắn cất giọng trầm ấm bên tai cô.

- Đừng sợ\, anh đến đón em đây!

Hai tay Tống Diên bấu chặt áo của hắn, gục đầu vào vai hắn nức nở từng tiếng.

- Em sợ lắm\, em sợ anh sẽ không cần em nữa\, em sợ anh sẽ không đến.

Thấy cô khóc Kha Duẫn càng ôm chặt cô hơn nữa. Hai mắt vẫn đề phòng cảnh giác xung quanh trong lúc hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô và tiếp tục trấn an.

- Đồ ngốc\, không phải anh đã ở đây rồi sao? Đừng khóc nữa\, chúng ta về nhà.

Từ đầu đến cuối Tống Diên cứ ôm chặt hắn không chịu buông, giống như chỉ một chút buông lỏng của cô hắn sẽ biến mất ngay lập tức. Tối qua hắn đột nhiên trở nên lạnh nhạt với cô như vậy, cô biết rất rõ lí do, cô biết hắn vì yêu cô vì lo cho cô nên mới không muốn cô tự làm bản thân khó xử và dằn vặt. Nhưng cô rất sợ, cô sợ hắn sẽ lại buông tay, bỏ rơi cô thêm lần nữa. Thật may vì hắn đã đến, hắn đã đến đón mẹ con cô, hắn không bỏ rơi cô....

Có điều.... Anh trai cô sẽ không dễ dàng gì cho cô và hắn rời khỏi đây cả. Hai bên không ai nhân nhượng ai cả, số người chết kia đã nói lên tất cả, phải làm thế nào đây?

- Tiểu Diên\, em sao vậy? Tiểu Diên!

- Diên Diên!

Tống Diên đang nằm trong lòng Kha Duẫn đột nhiên ngất xỉu khiến Kha Duẫn và cả Tống Khiết đều được một phen hú vía.

Kha Duẫn mất hết bình tĩnh mà gọi thật lớn tên cô, Tống Khiết cũng không kém phần lo lắng. Anh đang định tiến đến chỗ hai người họ thì bị Kha Duẫn nổ súng xuống sàn cách vị trí anh đang đứng khoảng một mét nên anh buộc phải đứng lại và nhìn em gái mình được Kha Duẫn bế ra khỏi đây, không quên ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ không được phép đuổi theo.

Kha Duẫn bế Tống Diên vào trong xe rồi mới quay sang nhìn Huấn Dịch đã bị thương ở bả vai, nhàn nhạt nói.

- Cậu đến bệnh viện kiểm tra đi.

Nói xong liền ngồi ngay vào trong và ra lệnh cho thuộc hạ lái xe.

Chiếc xe đó dần rời khỏi Tống gia, mấy tên thuộc hạ của Tống Khiết từ nãy giờ trong thế phòng ngự đang dần rút lui. Huấn Dịch chỉ đạo cho người của mình rút an toàn rồi mới rời đi cùng lúc.

.........................

Xe chạy được một đoạn thì Kha Duẫn gọi nhỏ bên tai Tống Diên.

- Anh trai em không đuổi theo nên không cần diễn nữa.

Nghe hắn nói câu này, Tống Diên giật bắn mình ngồi dậy và nhìn hắn không chớp mắt.

- Anh\, sao anh biết?

Kha Duẫn cười trìu mến, vừa xoa đầu cô vừa nói.

- Lúc em ngã vào ngực anh thì hai tay vẫn níu chặt áo của anh thì sao anh không biết chứ? Nhưng em cũng qua được mắt của anh trai em đúng là giỏi đấy.

Tống Diên bình ổn lại tâm trạng của mình, dõng dạc nói.

- Lẽ ra anh nên cảm ơn em đấy\, nhờ cách này của em mà anh trai em mới không giữ chúng ta lại.

Lúc thấy cô diễn trò này để thoát khỏi Tống Khiết thì Kha Duẫn vừa thấy buồn cười vừa bái phục. Mặc dù rất trẻ con nhưng đây cũng là một chiêu trò khá thông minh. Đúng là nhờ chiêu này của cô mà hai người mới rời khỏi Tống gia an toàn.

Xoa xoa đầu cô xong Kha Duẫn liền ôm ngay cô vào trong ngực, cúi xuống hôn lên trán cô và mỉm cười sủng nịch.

- Anh biết rồi\, vợ anh là nhất.

Nghe một tiếng " vợ" từ miệng hắn thốt ra tuy đơn giản nhưng đó lại là một hạnh phúc rất lớn đối với Tống Diên. Cô đã đợi hơn hai năm rồi, cô đợi giây phút được nghe tiếng " vợ " của hắn rất lâu rồi, và cuối cùng thì khoảnh khắc này cũng đã đến.