Nhìn những cô gái như thức ăn ở trước mặt, trái tim tôi như bị dao cắt, từng người từng người vốn dĩ có một cơ thể đẹp đẽ như vậy, vậy mà lại bị hủy hoại bằng hàng trăm vết lở loét, cuối cùng còn phải chết không toàn thây ở nước ngoài.
Tay tôi không ngừng run rẩy, cho dù đã cực lực không chế bản thân mình bình tĩnh: “Nếu như... nếu như tôi giúp các người thì có thể tha cho những cô gái đó không?”
20.
Người nọ nhìn tôi một cái dường như là nghe thấy trò cười gì đó, nhếch miệng cười: “Sao mày lại ngây thơ như vậy? Đương nhiên là không rồi, mày nhìn đi tao đã sắp xếp xong cho chúng hết rồi, đầu tiên để họ tiếp khách, sau khi nhiễm bệnh rồi thì bán n.ội t.ạng, đây gọi là tận dụng triệt để, không nghiền t.hi thể thì để lại làm gì? Chúng đều là gái nghèo không có chỗ chôn chúng đâu...”
Hắn ta cười rất vui vẻ, dùng thứ ngôn ngữ mà tôi nghe hiểu ra lệnh ra hai người ở hai bên máy nghiền.
Trong phút chốc những cô gái đó bị đưa vào trong chỉ còn lại Hứa Tình.
Tôi đứng tại chỗ nhìn m.áu thịt tràn ra ở trong thùng, lảo đảo muốn ngã thậm chí ngay cả âm thanh chói tai phát ra từ bánh xích cũng không nghe thấy nữa.
Cuối cùng tôi đi theo đám người đó.
Cùng rời đi còn có thêm mấy cô gái khác, ban đầu tôi cũng không hề chú ý tới bọn họ ở sau lưng.
Trông sắc mặt họ trắng bệch.
Trong đó có một cô gái vì tinh thần bị kích thích cơ thể liên tục run rẩy cuối cùng không cầm cự được váy ướt một mảng lớn, mắt trợn ngược lên, tứ chi co quắp rõ ràng là đang phát tác bệnh động kinh.
Đám người nhìn thấy thì thờ ơ, haha cười lớn: “Vch, bị dọa tới đái dầm à, đám con gái này quá kinh hãi rồi, lần sau mang mấy tên đàn ông tới...”
Người ban đầu vỗ mặt tôi đi đằng trước vén váy cô gái đó lên: “Hahaha, đúng là đái ra rồi, dù sao cũng có bác sĩ ở đâu, tiết học đầu tiên là tiết giải phẫu, sao có thể bị dọa tới đái dầm được chứ?”
Tôi cố nén sự khó chịu: “Bệnh động kinh của cô ấy phát tác rồi cần phải chữa trị, để tôi...”
21.
Lời còn chưa nói hết Hứa Tình ở bên cạnh đã kéo lấy tôi rồi lắc lắc đầu.
Thế nên tôi không lên tiếng nữa.
Giây sau có người lấy từ trên xe xuống một cái xẻng sắt đào một cái hố ở bên cạnh, đào sâu tới khoảng vừa với chiều cao của một người sau đó ném thẳng cô gái đó xuống rồi lấp lại.
Cô gái đó giống như một con rối rách nát.
Dần dần đất lấp qua eo, qua cổ, qua đôi mắt và qua đỉnh đầu cô ấy.
Từ đầu tới cuối cô ấy không hề kêu lấy một tiếng, ánh mắt sợ hãi đó lại giống như kim châm đâm thẳng vào trong tim tôi.
Tôi cắn môi không dám lên tiếng cho đến khi trong miệng toàn là mùi m.áu tanh.
Lúc này trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ, tôi nhất định phải báo thù cho những cô gái này, tôi nhất định phải khiến đám súc sinh này phải trả giá!
Bên tai có người sáp lại gần: “Em gái à, em sẽ không giống như chúng khiến bọn tôi phiền lòng chứ? Nếu như dám chạy trốn thì bọn tao sẽ buộc mày lại chôn sống tại chỗ!”
Tôi nghe vậy tóc gáy dựng đứng lên, tôi cố gắng khống chế hơi thở không để cho bản thân mình run rẩy.
Đằng sau lại truyền tới một câu nói: “Anh Nam đã giải quyết cảnh sát ở bên kia rồi, có thể dẫn đám người này sang căn cứ chính để làm việc rồi.”
Đây là giọng nói của Mạnh Hạo.
22.
Sự uất hận dưới đáy lòng tôi như thể kim châm làm đau nhói cặp mắt.
Nhưng tôi biết rằng tôi phải nhịn, nhìn thấy những thảm kịch trước mắt này khiến tôi mất đi lí trí.
Nếu như tôi không nhịn vậy thì xong đời rồi!
Mạnh Hạo giống như người không liên quan đi tới bên cạnh tôi, nói với người ban đầu kéo tôi: “Anh Nam điện thoại của em vứt ở bên thị trấn Nam Tản rồi, anh gọi điện thoại đi xem có ai nghe máy không nhờ gửi lại cho em...”
Anh ta nhìn tôi một cái: “Cô gái này rất cảnh giác cô ta đánh vỡ điện thoại của em rồi, khi đó chỉ quan tâm tới việc bắt cô ta thế nên không chú ý!”
Anh ta dùng một góc áo sơ mi lau mồ hôi đi, thế nên cũng lộ ra cơ bụng bên trên đó đã thấm ướt mồ hôi từ lâu, có một chỗ hở ra lộ ra m.áu thịt tanh đỏ.
Người đàn ông tên anh Nam kia nhìn một cái: “Ồ bị thương rồi à, bị ở đâu thế?”
Mạnh Hạo sờ vào chỗ cạnh vết thương vẻ mặt bình tĩnh: “Lúc từ Vân Nam vào Myanmar bị rắn cắn, không đáng ngại...”
Anh Nam móc điện thoại ra bắt đầu bấm số.
Mạnh Hạo giãn khóe miệng trêu chọc: “Anh, anh phải đổi số điện thoại rác này đi, số đuôi 748 đối với người Trung Quốc rất xui xẻo!”
Số rác, 748?
Trong lòng tôi đột nhiên bừng tình.
Người nhắn tin cho tôi nói Hứa Tình sắp chết rồi, rồi bảo tôi chú ý Mạnh Hạo số đuôi chính là 748.
Ở thị trấn Nam Tản Mạnh Hạo nói là anh ta gửi tin nhắn cho tôi.
Người đàn ông được gọi là anh Nam này lại cầm điện thoại.
Nếu như không phải trùng hợp vậy thì chắc chắn ở Nam Tản Mạnh Hạo đã nói dối tôi.
23.
Cuối cùng cũng gọi được vào điện thoại của Mạnh Hạo.
Một nhóm người bọn tôi bị nhốt vào trong một chiếc xe tải lớn.
Ngồi trên ghế tôi luôn nhìn vào Mạnh Hạo thử xem có tìm được một chút sơ hở nào từ trên mặt anh ta không, nhưng đáng tiếc chẳng phát hiện ra điều gì cả.
Hứa Tình thì cứ kéo tay tôi, đầu dựa lên vai tôi rồi nói: “Trịnh Lâm xin lỗi cậu...”
Tôi lắc đầu an ủi cô ấy: “Cậu là bạn của tớ, bạn tốt nhất của tớ... không sao đâu...”
Trên đường đi chúng tôi đổi ba chiếc xe.
Vào lần đổi xe thứ tư có một người đi lên, chính là người ép tôi uống nước ở thị trấn Nam Tản.
Trên tay hắn ta đeo một chiếc đồng hồ chính là chiếc đồ hồ tích hợp chức năng ghi âm và quay phim bị rơi của Mạnh Hạo mà tôi nhìn thấy lúc trên xe.
Người đó đi lên vỗ vỗ Mạnh Hạo: “Lúc cậu dùng đồng hồ trả tiền ở quầy lễ tân khách sạn làm rơi, Mạnh Hạo chẳng lẽ cậu yêu cô gái này rồi à? nhìn thấy cô ta thì điên đảo thần hồn, quên trước quên sau, điều này không giống cậu?”
Người đó quan sát tôi từ trên xuống dưới, cười vô cùng thô tục.
Khoảnh khắc này đầu óc tôi như bị thứ gì đó đâm vào, sống lưng lạnh lẽo toát mồ hôi, nhưng mà trong lòng lại vô cùng tỉnh táo.
Tôi nhắm mắt lại hồi tưởng lại chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Trong khách sạn, lúc Mạnh Hạo xông vào quả thực trên tay không đeo đồng hồ, nếu như chiếc đồng hồ này dùng để giám sát tôi, vậy thì anh ta không đeo đồng hồ ở trong phòng nhất định là muốn tránh khỏi sự giám sát và nghe trộm.
Khi đó anh ta nói một câu quan trọng nhất: cẩn thận Hứa Tình.
24.
Anh ta cố ý làm rơi đồng hồ.
Cố ý làm lộ số điện thoại ảo của anh Nam đó.
Tại sao?
Tôi mở mắt ra nhìn thẳng về phía Mạnh Hạo, đồng tử anh ta đen sâu thẳm, trắng đen phân rõ, trong đó vô cùng trong suốt.
Tôi không ngừng suy đoán nguyên nhân ở trong lòng.
Thử suy đoán tất cả giả thiết lại một lần, chỉ có một khả năng... nghĩ tới khả năng này lòng tôi không chịu nổi phát run, nước mắt lập tức rơi xuống.
Tôi dùng hết sức mím môi không để cho bản thân rơi lệ lần nữa.
Anh Nam cười hehe bóp má tôi: “Thế nào? Nhìn thấy bạn trai là khóc à. Ài, nói ra cũng là Hạo tử đau lòng cho mày, vốn dĩ có vị cao tầng nói muốn bắt cóc rồi tống tiền gia đình mày dù gì thì gia đình mày cũng có tiền mà, kiếm tầm trăm triệu cũng không thành vấn đề... sau đó bọn tao cần tìm nhân tài trong ngành y học Hạo tử nói mày rất thông minh lại còn là sinh viên ngành y thế nên bảo bọn ta bắt mày trước rồi lợi dụng, sau đó bán nội tạng một mũi tên trúng ba đích? Hahahahaha...”
Tôi sững sờ, yên lặng nhìn anh Nam: “Vậy thì vị cao tầng này của các người đúng là hiểu tôi thật!”
Hắn ta khựng lại lập tức phản ứng được: “Không phải hiểu mày mà là rất hiểu gia đình giàu có, bảo vệ ở khu chung cư của mày chính là người của bọn tao, hàng xóm xung quanh mày cũng là người của bọn tao.”
Miệng hắn ta càng ngày càng giương cao, chầm chậm sáp lại gần tôi: “Nếu như mày không bị Hạo tử dẫn tới Myanmar thì bọn tao sẽ trực tiếp bắt cóc mày, bọn tao đã tìm rất nhiều nguyên nhân chết nào là người mắc ung thư giai đoạn cuối, đều do bọn họ làm những chuyện này, haha hiện giờ mày có thể sống thêm được vài năm nữa có phải rất vui không?”
Tôi nhìn đôi mắt đục ngầu của hắn ta đụng mạnh một cái đẩy hắn ta ra: “Cút!”
Ở sâu trong nội tâm chỉ có một câu hỏi, có phải vị cao tầng này là phụ nữ không? Có phải là... tôi quay qua nhìn Hứa Tình ở bên cạnh, khuôn mặt cô ấy đầy sợ hãi.
25.
Tôi nắm chặt tay cô ấy nặng nề thở ra.
Tôi nhất định phải làm sáng tỏ.
Lại đổi xe một lần nữa đám người kia bảo bọn tôi đi bộ xuyên qua rừng cây rậm rạp, phía sau cánh rừng là một con sông, đi qua sông thấp thoáng hai bên là mấy toàn nhà cao lớn.
Tôi nhìn xung quanh một chút, tầng không cao tổng cộng có tám tầng, nhưng mà chiếm diện tích rất lớn, xung quanh đều được lực lượng vũ trang Myanmar bảo vệ, họ cầm súng đi khắp nơi tuần tra.
Vốn dĩ sự sợ hãi đã đè xuống của tôi giờ đây lại dâng lên.
Sống ở trong nước an toàn lại ổn địhn nhưng mà Myanmar vốn đã rất hỗn loạn các thế lực khắp nơi tranh giành lẫn nhau, lại cộng thêm chủ nghĩa bài trừ Trung Quốc thế nên càng khiến người ta bất an.
Nhưng mà hiện tại tôi cần làm rõ một chuyện... thân phận của Mạnh Hạo.
Dáng người anh ta rất cao gần 1m9, cho dù có đi ngoài cùng của nhóm người cũng có thể thấy rõ là hạc đứng trong bầy gà.
Tôi nhìn sau gáy anh ta với mái tóc ngắn chỉnh tề, đột nhiên vọt xông tới hét lớn: “Tất cả là anh, là anh, là anh đã hại tôi... Mạnh Hạo...”
Có người đang kéo tôi, có người đang nhục mạ tôi nhưng mà tôi bắt lấy Mạnh Hạo không buông, tôi giả vờ tức giận cắn tai anh ta.
Nhân cơ hội đó tôi nhỏ giọng hỏi bên tai anh ta: “Có phải anh là gián điệp?”
Hơi thở quẩn quanh tôi nghe thấy anh ta nói ra ba chữ: “Thẩm Châu Ngôn...”
Trong phút chốc tay tôi mất đi sức lực...
Có lẽ khoảng một năm trước tôi nhìn thấy tin tức “cảnh sát chống ma túy không thể để lộ danh tính thực sự”
Sau khi bố qua đời con trai 18 tuổi bắt đầu kế thừa sự nghiệp, bởi vì hi sinh thế nên tuyệt hậu.
Khi đó tôi khóc lóc, Mạnh Hạo ôm lấy tôi rỗi vỗ vỗ lưng: “Bảo bối Trịnh Lâm, anh nói cho em này, thực ra anh là một gián điệp tên thật là Thẩm Châu Ngôn...”
26.
Tôi nắm chặt quần áo anh ta nhỏ giọng hỏi: “Hừ, nếu như anh có chuyện gì ngoài ý muốn em sẽ đổi bạn trai.”
Sau khi nghe xong hốc mắt Mạnh Hạo đỏ bừng.
Khuôn mặt tuấn tú thành thật đó lại lộ ra chút mất mát, nhưng mà anh vẫn giương khóe môi lên: “Đổi cũng được nhưng mà phải để anh xem trước đã, xem anh ta có thể chăm sóc tốt Trịnh Lâm của chúng ta hay không.”
Tôi tức giận: “Nằm mơ đi, đổi thì không thể đổi trừ khi anh c.hết!”
Mạnh Hạo kéo tôi lại cần bàn tay to lớn phủ lên sống lưng tôi bao bọc khiến tôi không thở nổi.
Khi đó tôi tưởng rằng anh đang nói đùa, không ngờ rằng lại là đang ám thị.
Nhìn thấy khuôn mặt cười như lúc ban đầu của anh hiện giờ tôi khóc thút thít, lồng ngực chấn động.
Cứ khóc cứ khóc thế rồi tôi bắt đầu gào khóc.
Tôi sợ, tôi sợ lời nói ban đầu của mình thành hiện thực.
Mạnh Hạo kéo giãn khóe miệng mỉm cười: “Mọi người xem tôi đã nói cô nàng này khó chiều mà, có t.hù tất báo...”
Người bên cạnh cũng bắt đầu trêu ghẹo: “Mạnh Hạo đây là cô nàng của mày, mau lôi ra ngoài kia làm c.hết cô ta đi... để cô ta biết rằng các ông đây không chọc vào được!”
Khóe miệng Mạnh Hạo lộ ra vẻ không đứng đắn không từ chối mà kéo tôi đi về phía một căn phòng cạnh chòi gác, Hứa Tình muốn kéo tôi nhưng lại bị Mạnh Hạo gỡ ra.
Để làm cho càng giống thật có mấy lần tôi cố ý nhà lên đất bò dậy rồi lại bị Mạnh Hạo lôi đi về phía trước.
Vừa mới vào trong anh đã đóng cửa lại: “Đợi lát nữa dùng hết sức kêu lên... có được không?”
27.
Anh dịu dàng để tôi lên giường, mồ hôi thuận theo chiếc cằm nhọn lăn lên ngực tôi.
Tôi cắn môi tháo thắt lưng của anh ra: “Dùng cái này đi...”
Tay Mạnh Hạo hơi run: “Trịnh Lâm?”
Tôi kiên định gật đầu: “Làm người buôn bán n.ội t.ạng không thể dịu dàng, một khi dịu dàng thì sẽ là nhu nhược đây chính là điểm chí mạng... chắc chắn họ sẽ nghi ngờ anh, khi nãy em khiêu khích anh là vì muốn tiếp cận anh, có lẽ anh cũng phát giác ra rồi... em muốn hỏi anh một điều...”
Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào: “Mạnh Hạo để bọn tao nghe tiếng kêu của con đàn bà này xem nào, có phải mày không đủ mạnh không?”
“Mạnh Hạo dùng lực chút đi!”
Tôi nắm chặt dây thắt lưng của Mạnh Hạo: “Đánh đi!”
Dây thắt lưng dày cộp đánh lên mặt, hai má tôi nóng bừng, rất nhanh đã sưng lên kết hợp cùng với tiếng hét, tiếng khóc của tôi.
Trong lúc đó tôi nhỏ giọng hỏi Mạnh Hạo: “Anh ẩn núp ở đây lâu như vậy có phát hiện ra điều gì liên quan tới cao tầng kia không? Có phải bọn họ có một cao tầng là nữ không? Hứa Tình có phải người đó hoặc là người của tổ chức không?”
Mạnh Hạo lắc đầu: “Có lẽ cô ta không phải là cao tầng nhưng mà cô ta từng bán mạng cho tổ chức, rất nguy hiểm.”
Hứa Tình bán mạng cho tổ chức?
Tôi nhíu mày: “Hiện tại thì sao?”
Mạnh Hạo thở dài một hơi: “Có lẽ hiện giờ không bán mạng nữa, nhưng mà suy nghĩ muốn bán của cô ta lúc thế này lúc thế kia thế nên anh nhắc nhở em đừng tin tưởng cô ta... còn về suy đoán của em, có nhớ lần có người phát tán tin tức Hứa Tình c.hết rồi ở trong nhóm lớp anh xuống dưới nhà mua đồ ăn cho em không? Sở dĩ anh đi lâu như vậy là vì bị bên Myanmar thông báo phải đi gặp một vị cao tầng... bà ta chỉ đạo toàn bộ khu buôn bán phía bắc Trung Quốc hành động... em có biết người phụ nữ đó là ai không?”
28.
Tôi lắc đầu.
Trong mắt Mạnh Hạo có chút do dự, một lúc sau mới nói: “Là mẹ em.”
Mẹ tôi?
Người phụ nữ một tay trói gà không chặt, đối xử với tôi hết sức dịu dàng đó ư?
Bà ấy là cao tầng của tổ chức buôn bán n.ội t.ạng?
Làm sao có thể?
Đầu óc tôi ong ong.
Tôi nhìn Mạnh Hạo nhưng không phát ra được âm thanh.
Mạnh Hạo xoa mặt tôi: “Trịnh Lâm... bà ấy luôn giám sát em, khu chung cư của các em là bà ta thành lập. Ngày hôm đó em ở trong nhà vệ sinh gửi tin nhắn cho bà ta, bà ta gọi điện thoại tới thực ra là đang xác nhận xem em có nghi ngờ về kế hoạch của anh không. Nếu như nảy sinh nghi ngờ thì em sẽ c.hết, anh giúp em nhận điện thoại là muốn làm bà ta loại bỏ nghi ngờ, nói rõ tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh.”
Bỗng nhiên tôi đã hiểu ra.
Mạnh Hạo đang bảo vệ tôi thế nên mới liên kết ID iphone của tôi đề phòng bất trắc, tránh khỏi sự nghi ngờ của mẹ tôi.
Anh Nam kia nói vị cao tầng kia muốn bắt tôi rồi tống tiền, khi đó tôi nghi ngờ vị cao tầng này là Hứa Tình nhưng mà nếu như là mẹ tôi vậy thì tất cả có thể nói rõ rồi.
Bà ta và bố tôi tái hôn với nhau, cũng là người hiểu rõ gia thế của tôi nhất.
Nhưng mà tất cả những điều này thực sự vượt qua phạm trù tôi có thể hiểu được.
Ví dụ như rõ ràng bà ta luôn ở bên cạnh tôi tại sao lại là cao tầng của một tập đoàn mua bán n.ội t.ạng được chứ?
Nhất thời tôi cũng không rõ.
Nghĩ tới tin tức tôi dùng nước chanh để để lại tôi cực kì sợ hãi: “Ở trong tờ hướng dẫn nuôi cá em có để lại tin tức.”
Mạnh Hạo hôn lên mặt tôi: “Bảo vệ chung cư của em quả thực là chú ba của anh. Chú ấy là gián điệp hai mặt bên nào có lợi thì kiếm bên đó, những thứ đó anh sẽ xử lí sạch sẽ... lúc lên máy bay anh nói thân phận của chú ấy với em chỉ là để người giám sát nghe.”
Dứt lời cửa phòng bị người ta đá văng.
Cơ thể hoảng loạn của Hứa Tình xuất hiện trong tầm mắt, cô ấy ấp úng nói: “Họ nói hai người không có âm thanh... bảo tôi, bảo tôi tới xem...”
29.
Đằng sau cô ấy là anh Nam với nụ cười thưởng thức: “Mạnh Hạo mày không được rồi, lâu như vậy rồi mà không có tiếng gì cả, không biết còn tưởng rằng hai người đang thì thầm với nhau đấy!”
Mạnh Hạo đứng dậy giả vờ cuốn thắt lưng: “Anh Nam thiếu nữ đều như thế này cả, làm quá sức, được rồi dẫn tới trụ sở chính đi!”
Anh đẩy tôi về phía trước: “Lần sau xử lí cô!”
Tôi bị một người Myanmar mặc chiếc váy ống đưa vào một tòa nhà lớn.
Bên ngoài tòa nhá có rất nhiều điều hòa, mỗi cửa sổ của một tầng đều bị che lại bằng rèn cửa căn bản không thể nhìn thấy được bên trong.
Góc phía tây của tòa nhà có cột thu lôi, sơn tường bị bong ra, trông giống như thể bị sấm sét đánh đồn dập mà tạo thành.
Đi vào tòa nhà tôi và Hứa Tình bị phân ra thành hai hướng.
Đột nhiên Hứa Tình nắm lấy tay tôi: “Trịnh Lâm, tớ phải ở bên cậu... Trịnh Lâm, tớ sợ... Trịnh Lâm...”
Tôi nhìn về phía anh Nam: “Cô ấy có thể ở cùng tôi không? Tôi sẽ giúp các người làm việc thật tốt.”
Anh Nam cười một tiếng trong phút chốc trở nên vô cùng nghiêm khắc, anh ta cho tôi một bạt tai khiến tôi ngã thẳng xuống đất: “Ở nơi này người sống không có bất kì giá trị nào cả, thứ có giá trị là n.ội t.ạng... nếu như mày tạm thời không muốn bị moi n.ội t.ạng thì đừng có yêu cầu.”
Tôi chống tay lên dất làm giảm cơn đau.
Dư quang nhìn thấy khuôn mặt Hứa Tình chợt lóe qua nụ cười lạnh.
Trong lòng tôi đột nhiên có một loại suy nghĩ, Hứa Tình đã bán mạng cho tổ chức rồi, cô ấy đã lừa được Mạnh Hạo.