Nội Ứng Cuối Cùng

Chương 2




10.

Lúc tỉnh lại.

Giọng nói của Mạnh Hạo ở bên tai tôi: “ Ài, Trịnh Lâm à, chúng ta tới thị trấn Nam Tản rồi, đây chính là quê nhà của Hứa Tình, vừa nãy anh vừa gọi điện thoại cho cậu của anh, cậu nói có người nhìn thấy Hứa Tình đi tới Kokang rồi, nếu như muốn biết được thông tin cụ thể thì phải đi tới Kokang.”

Kokang chính là một vùng của Myanmar, một nơi xa lạ cũng rất nguy hiểm đối với tôi.

Đáy lòng tôi bất an: “Gọi điện thoại báo bình an với mẹ em đi!”

Mạnh Hạo nói: “Khi nãy anh đã gọi video cho dì rồi.”

Tôi giả vờ bình tĩnh gật gật đầu.

Mạnh Hạo trước mắt đang cầm điện thoại của tôi, khóe miệng cong lên nụ cười.

Tôi hiểu bắt đầu từ khoảnh khắc này tôi đã rơi vào lồng rồi.

Tiếp tục truyền thông tin chính là điều duy nhất tôi có thể làm được.

Tôi lười biếng hỏi Mạnh Hạo: “Vé lộ trình của chúng ta có Nam Tản không?”

Mạnh Hạo xoa đầu tôi: “Không có, nhưng mà chẳng phải em muốn tìm Hứa Tình ư? Anh đưa em qua có lẽ rất nhanh thôi hai người có thể được đoàn tụ rồi.”

Nụ cười của anh ta càng kì dị hơn.

Tôi cố gắng duy trì sự trấn tĩnh: “Ừm, đưa điện thoại cho em đi, lát nữa phải trả tiền khách sạn, tài khoản của em phải nhận diện khuôn mặt mới trả tiền được...”

Mạnh Hạo từ chối: “Sức khỏe em kém như vậy xem ra là không hợp nước, cứ để anh cầm điện thoại cho.”

11.

Mạnh Hạo đã cắt đứt tất cả liên lạc của tôi với thế giới bên ngoài.

Ngay cả khách sạn mà chúng tôi ở tôi cũng không mượn được điện thoại, mà ngay cả sạc điện thoại cũng không.

Tôi suy đoán có lẽ khách sạn này chính là một trong những cứ điểm của bọn người Mạnh Hạo, mặc dù tôi không biết Mạnh Hạo đang tham gia vào hoạt động phi pháp nào nhưng mà có thể xâm nhập vào một trường top trong nước tôi thì nhất định thế lực rất lớn mạnh.

Anh ta ở bên cạnh tôi ẩn náu bốn năm.

Vừa nghĩ tới đây hai hàm răng tôi cũng bắt đầu run cầm cập.

Đêm khuya tôi nằm trên giường không ngủ được.

Bởi vì sợ hãi thế nên hô hấp của tôi rất gấp gáp.

Tôi lại cầu nguyện trong lòng lần nữa, Hứa Tình xin cậu nhất định phải bình an, đừng phụ lòng tin sẽ tìm thấy cậu của tôi.

Một đời này tôi chưa từng liều mình vì ai cả, tôi hi vọng bản thân có thể liều mình vì cậu một lần, người chị em của tôi, xin cậu đấy!

Trên bàn có để một cốc nước nhưng tôi cũng không dám uống.

Hai giờ sáng bên ngoài truyền tới tiếng động, tôi ghé tai vào nghe.

Cửa phòng đơn sơ của khách sạn truyền tới tiếng mở cửa lạch cạch... và một câu chửi rủa: “Đm, Mạnh Hạo sao cửa phòng này khó mở thế? Mày tới mở đi!”

Cơ thể tôi bắt đầu run rẩy, nhanh chóng bò dậy ôm chặt lấy chiếc đèn đầu giường, nếu như chúng lại gần thì tôi sẽ đập vỡ.

12.

“Lạch cạch, lạch cạch...”

“Cạch, cạch...”

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, tôi nhìn thấy khuôn mặt của Mạnh Hạo, và một người đàn ông khác.

Trong mắt người đàn ông lóe lên ánh sáng.

Tim tôi đập càng ngày càng nhanh giống như thể sắp nhảy ra ngoài, tôi gần như không thể hít thở được nữa.

Nước mắt tôi rơi đầy mặt: “Mạnh Hạo, người này là ai? Em lại mơ thấy ác mộng nữa rồi, em muốn gọi điện thoại cho mẹ, em sợ quá...”

Mạnh Hạo đi tới bên người tôi: “Đây là ông chủ của khách sạn này, cửa phòng chúng ta hỏng rồi nên anh gọi ông ấy tới sửa khóa, tín hiệu ở đây không tốt thế nên không có cách nào gọi điện, Trịnh Lâm em bị ốm rồi cần phải nghỉ ngơi...”

Anh ta ôm lấy tôi rồi cẩn thận an ủi.

Còn tôi thì không hề tin.

Hàm răng tôi run rẩy hỏi Mạnh Hạo: “Anh mang theo điện thoại của em không? Em muốn xem ảnh của mẹ.”

Mạnh Hạo lắc đầu: “Anh không mang, bảo bối à điện thoại để ở ngoài rồi.”

Tôi siết lấy áo của Mạnh Hạo, sau gáy toàn là mồ hôi, mắt tôi luôn nhìn về chiếc iphone trên tay người đàn ông đó.

Dường như người đàn ông đó đã mất hết kiên nhẫn: “Mạnh Hạo đừng nói lời thừa thãi với cô ta nữa, cô ta không uống nước... làm sao mà vận chuyển được? sắp qua 48 tiếng rồi, nhỡ đâu người nhà cô ta báo cảnh sát thì sao?”

Chính vào lúc này tôi dùng hết sức bình sinh giành lấy điện thoại của người đàn ông, hét lớn: “Siri, báo cảnh sát...”

13.

Người đàn ông đó bị tôi làm cho tức giận, giữ tôi lại rồi kéo tóc tôi, nhanh tay cắt đứt cuộc gọi tôi vừa mới gọi đi.

Hắn ta dùng gót giày da giẫm lên tôi rồi mắng: “Gọi cmm đấy con đ.ĩ, c.hết đi...”

Tôi yếu ớt không thể bò dậy nổi.

Nhìn thấy tình trạng này hắn ta đá một cước thật mạnh vào bụng của tôi.

Sau lưng tôi bị thấm ướt bởi mồ hôi, nhưng trong miệng vẫn lầm bầm: “Siri... siri... báo cảnh sát...”

Mạnh Hạo kéo hắn ta: “Đừng giẫm nữa, những người cấp cao bên trên còn cần cô ta phục vụ, loại phần tử tri thức thế này biết lợi dụng thì sẽ có được lợi ích tuyệt vời đấy.”

Lúc này Mạnh Hạo đã tháo bỏ hoàn toàn lớp ngụy trang.



Ánh mắt anh ta lạnh lùng, nhìn tôi giống như đang nhìn một con c.hó vậy.

Tôi nâng mắt lên nghi ngờ nhìn anh ta, không nói một lời.

Mạnh Hạo bật cười: “Cô phát hiện ra chưa? Trịnh Lâm, tôi đã nghĩ tới từ lâu, cô là người thông minh nhất trong lớp chúng ta làm sao có thể không nghi ngờ tôi cơ chứ? Không sai người dùng số rác gửi tin nhắn cho cô là tôi, người phát tán tin đồn ở trong nhóm cũng là tôi, còn có một bí mật nữa tôi muốn nói với cô...” Anh ta chầm chậm ghé sát vào tai tôi rồi nhỏ giọng nói: “Đừng có tin tưởng Hứa Tình!”

14.

Môi tôi run rẩy, đầu óc trở nên hỗn loạn.

Đừng tin tưởng Hứa Tình, có ý gì?

Tôi muốn bản thân tỉnh táo hơn nhưng mà người đàn ông đó lại bóp lấy cằm tôi dốc ly nước đó vào miệng của tôi.

Rất nhanh tôi lại mất đi ý thức một lần nữa.

Lúc tinh lại bên tai là tiếng động ầm ĩ.

Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, xung quanh mọc đầy những cây gỗ tếch nhỏ, tôi đang nằm bên trong bùn đất.

Tôi nhìn thấy một cảnh tượng khó quên nhất đời mình.

Đó chính là hai chiếc máy nghiền loại lớn đang vận hành, bên cạnh là mười mấy cô gái đang đứng, trông bọn họ còn rất trẻ, nhưng mà lưng đã còng, có người mặt mũi vàng vọt cơ thể gầy gò gần như đứng không vững.

Hai bên của máy nghiền là mấy tên đàn ông cường tráng đang quát mắng.

Tôi mở mắt ra nhúc nhích, di chuyển về phía những cô gái kia.

Các cô gái đi về phía trước máy nghiền, hai tên đàn ông nhanh chóng lột sạch quần áo của cô gái sau đó ném cô ấy vào trong máy nghiền.

“Cạch, cạch...” là tiếng bánh xích chuyển động.

Trong đầu tôi là một mảng mờ mịt, tôi nghĩ bản thân mình không nhìn thấy nữa rồi, cổ họng mình không phát ra được âm thanh nữa...

Mùi m.áu tanh bay trong không khí giống như văng lên trên mặt tôi.

Tôi cứng ngắc sờ lên trên mặt mình, quả thực có m.áu, trong phút chốc lòng tôi hoảng loạn, loạn rồi, tôi lảo đảo bò dậy, hét lớn rồi chạy qua đó: “Các người là người Trung Quốc ư? Là người Trung Quốc đúng không? Á... á... á.” Tôi sắp đ.iên rồi.

15.

Đầu óc tôi sắp nổ tung rồi.

Đau tới nỗi không thể chịu nổi.

Tôi muốn móc mù đôi mắt mình.

Điều này không phải là thật, không phải, thứ tôi nhìn thấy không phải là thật...

Không...

Không...

Có người kéo lấy tôi ép tôi quỳ xuống dưới đất, trong phút chốc tôi nôn thốc ra ngoài.

Tôi không ngừng thở dốc, trước mắt mông lung bị nước mắt che mờ, tôi nhìn thấy lại có một cô gái bị ném vào trong, đôi chân của cô ấy dần dần biến mất trước mắt tôi.

“Két, két...” bánh răng chuyển động...

M.áu tươi bắn tung tóe, phần m.áu thịt vụn còn lại được rây vào một cái thùng lớn ở bên cạnh.

Tôi không ngừng nôn dường như nôn hết cả mật gan ra ngoài.

Tôi đã không thể khóc nổi nữa rồi... tôi ôm đầu không ngừng đập đầu xuống dưới đất...

Tôi tự nói với bản thân mình rằng tất cả những điều tôi nhìn thấy là giả...

Là giả...

Chúng không tồn tại...

Nhưng, những âm thanh đó cứ không ngừng văng cẳng bên tai tôi, tôi không biết phải làm thế nào, tôi đau đớn quá, xương cốt đau quá...

Đột nhiên tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Hứa Tình, cô ấy đang đứng ở đầu hàng.

16.

Mái tóc cô ấy xơ xác, gò má hóp vào trên người mặc một chiếc váy dài màu vàng.

Đó chính là chiếc váy mà tôi tặng cô ấy khi về quê.

Tôi nói với cô ấy rằng màu vàng là màu rất sáng, là con gái thì nên thử các màu sắc khác nhau.

Tôi còn nói với cô ấy, cuộc đời sau này phải rực rỡ như màu vàng vậy.

Tôi rất vui vì cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cô gái của tôi rồi!

Tôi muốn gọi cô ấy, hai chữ “Hứa Tình” phát ra từ cổ họng thể nhưng lại không thành tiếng được.

Tôi nhìn cô ấy từng bước từng bước đi về phía trước.

Tôi muốn cứu cô ấy...

Nhưng mà tôi lại không cử động được, chân của tôi tại sao lại không thể cử động được?

Tại sao tôi lại không thể gọi tên của cô ấy được?

Tại sao chứ?

Nước mắt tôi rơi lã chã, cổ họng phát ra tiếng gầm thét khàn khàn, tôi muốn đưa tay ra, muốn được chạm vào cô ấy.

Nhưng mà, tôi không làm được...

Bọn họ không nghe theo.



Tôi gấp gáp nắm chặt tay trên đất, trong cổ họng phát ra tiếng nấc.

Cô gái của tôi đã chú ý tới tôi rồi, trong đôi mắt trống không của cô ấy dần hiện lên chút ánh sáng, cô ấy hé đôi môi nứt nẻ: “Trịnh Lâm...”

17.

Cô ấy muốn chạy về phía tôi.

Nhưng mà đám người kia lại tóm lấy cánh tay cô ấy rôi kéo lại sau lưng.

Tôi tức tới nỗi lồng ngực phập phồng, không biết lấy sức ở đây mà thoát khỏi kìm kẹp.

Vào lúc tôi đang chạy nhanh về phía Hứa Tình thì người đằng sau lại đạp chô tôi một cái, tôi “Bộp” một tiếng ngã nhào xuống dưới đất.

Tôi giang tay ra hướng về phía Hứa Tình, nước mắt trượt xuống khóe miệng.

Có người kéo tóc tôi, một người khác thì lại ngăn cản: “Đừng làm cô ta bị thương, cô ta có năng lực điều tra rất mạnh, còn học thạc sĩ ngành y, người bên trên muốn giữ lại cô ta, gia nhập tổ chức, kiểm tra n.ội t.ạng cho mấy cô gái đó, rồi khâu lại cho chúng...”

N.ội t.ạng gì cơ, khâu lại gì cơ?

Tôi thẫn thờ nhìn về phía mấy cô gái còn lại.

Lúc này, người canh chừng bên cạnh hai chiếc máy nghiền kia đột nhiên bỏ áo của Hứa Tình ra rồi bế cô ấy lên chuẩn bị ném vào trong máy nghiền, tôi cúi thấp đầu, cố gắng hé môi thế nhưng làm cách nào cũng hông thể phát ra tiếng: “Hứa...”

Người kéo tóc tôi lại càng kéo chặt hơn: “Con đàn bà đó là bạn gái của mày à, chỉ cần mày đồng ý gia nhập vào tổ chức của bọn tao thì tao sẽ lập tức tha cho cô ta!”

Tha cho cô ấy, có ý gì?

Tổ chức gì cơ?

Tôi ngây ngốc quay đầu qua nhìn người đang nắm tóc tôi, hắn ta toét miệng cười: “Cô gái tới từ thành phố lớn không biết hiểm ác đúng không, bọn tao ấy à là tổ chức buôn bán n.ội t.ạng xuyên quốc gia, mua bán tim, gan này... còn có m.áu nữa... đặc biệt buôn bán mấy cô gái trẻ từ nước các cô tới đó, hehe...”

18.

Hắn ta vỗ mặt tôi: “Có phải bị dọa tới ngốc luôn rồi không? Mày xem cô gái phía bên trái, bọn tao lấy thận của cô ta ra, sau khi lấy thận ra rồi phẫu thuật không cẩn thận hệ thống miễn dịch của cô ta hỏng rồi bị nhiễm lupus ban đỏ. Bị nhiễm bệnh rồi thì không còn tác dụng gì với bọn tao cả, nếu như để lại t.hi thể của cô ta bị cảnh sát phát hiện thì làm thế nào? Thế nên ấy à, bọn tao chỉ có thể nghiền đám con gái này ra cho chó ăn thôi, dù sao thì Trung Quốc dân số đông, mất tích vài người không tìm được cũng chẳng sao cả...”

Tôi cố gắng nghiến răng mới có thể không phát ra tiếng khóc của bản thân mình.

Ở bên kia hai người đàn ông ôm Hứa Tình đã bắt đầu để đầu cô ấy vào máy nghiền, tôi không thể chịu nổi nữa, tôi không muốn đã tìm được cô ấy rồi mà lại phải nhận kết cục như thế này.

Cuối cùng cổ họng tôi cũng phát ra tiếng: “Dừng tay, dừng tay, dừng tay...”

Tôi giống như người điên hét về phía không khí, hoàn toàn không để tâm gì tới giọng nói đã khàn đi của mình.

Không biết người đằng sau đã chỉ thị gì hai người đàn ông đó bỏ Hứa Tình xuống, thân thể trần truồng của Hứa Tình co ro ngã xuống đất.

Hai mắt ngấn lệ, trong mông lung tôi lại phát hiện ra một vấn đề, tại sao sắc mặt Hứa Tình vàng vọt mà người lại không hề gầy chứ?

Câu nói “Đừng tin tưởng Hứa Tình” của Mạnh Hạo lại lần nữa vang lên bên tai.

19.

Đầu óc tôi hỗn loạn.

Mọi người có biết loại cảm giác này không?

Khi bạn hạ quyết tâm làm một chuyện nhưng lại phát hiện ra chuyện này vượt qua nhận thức của mình, thậm chí bạn còn chưa từng gặp.

Cảm giác vô lực tản ra khắp tứ chi.

Tôi cuộn tròn ngón tay lại thật chặt tự nói với bản thân ở trong lòng: Trịnh Lâm mày nhất định phải bình tĩnh, với tình hình như hiện giờ kết cục cuối cùng phải kể đến cái c.hết, mày có sợ c.hết không?

Không, mày không sợ!

Mày không cần phải sợ!

Nhưng mà nhìn thấy mấy thùng lớn mờ mờ m.áu thịt, bọt của việc băm t.hây hiện lên tôi vẫn run rẩy!

Tôi không thể khắc chế được nỗi sợ hãi của bản thân.

Người vỗ mặt tôi đỡ lấy bả vai của tôi: “Giúp bọn tao ấy thận, cắt tim, rút m.áu thì bọn tao sẽ tha cho bạn của mày, thế nào?” tôi quay đầu qua nhìn lên mặt hắn, sao hắn có thể thoải mái mà nói ra một chuyện kinh khủng như vậy?

Hắn ngay cả súc vật cũng không bằng.

Hắn ta không đáng làm người.

Nhìn những cô gái như thức ăn ở trước mặt, trái tim tôi như bị dao cắt, từng người từng người vốn dĩ có một cơ thể đẹp đẽ như vậy, vậy mà lại bị hủy hoại bằng hàng trăm vết lở loét, cuối cùng còn phải chết không toàn thây ở nước ngoài.

Tay tôi không ngừng run rẩy, cho dù đã cực lực không chế bản thân mình bình tĩnh: “Nếu như... nếu như tôi giúp các người thì có thể tha cho những cô gái đó không?”

20.

Người nọ nhìn tôi một cái dường như là nghe thấy trò cười gì đó, nhếch miệng cười: “Sao mày lại ngây thơ như vậy? Đương nhiên là không rồi, mày nhìn đi tao đã sắp xếp xong cho chúng hết rồi, đầu tiên để họ tiếp khách, sau khi nhiễm bệnh rồi thì bán n.ội t.ạng, đây gọi là tận dụng triệt để, không nghiền t.hi thể thì để lại làm gì? Chúng đều là gái nghèo không có chỗ chôn chúng đâu...”

Hắn ta cười rất vui vẻ, dùng thứ ngôn ngữ mà tôi nghe hiểu ra lệnh ra hai người ở hai bên máy nghiền.

Trong phút chốc những cô gái đó bị đưa vào trong chỉ còn lại Hứa Tình.

Tôi đứng tại chỗ nhìn m.áu thịt tràn ra ở trong thùng, lảo đảo muốn ngã thậm chí ngay cả âm thanh chói tai phát ra từ bánh xích cũng không nghe thấy nữa.

Cuối cùng tôi đi theo đám người đó.

Cùng rời đi còn có thêm mấy cô gái khác, ban đầu tôi cũng không hề chú ý tới bọn họ ở sau lưng.

Trông sắc mặt họ trắng bệch.

Trong đó có một cô gái vì tinh thần bị kích thích cơ thể liên tục run rẩy cuối cùng không cầm cự được váy ướt một mảng lớn, mắt trợn ngược lên, tứ chi co quắp rõ ràng là đang phát tác bệnh động kinh.

Đám người nhìn thấy thì thờ ơ, haha cười lớn: “Vch, bị dọa tới đái dầm à, đám con gái này quá kinh hãi rồi, lần sau mang mấy tên đàn ông tới...”

Người ban đầu vỗ mặt tôi đi đằng trước vén váy cô gái đó lên: “Hahaha, đúng là đái ra rồi, dù sao cũng có bác sĩ ở đâu, tiết học đầu tiên là tiết giải phẫu, sao có thể bị dọa tới đái dầm được chứ?”

Tôi cố nén sự khó chịu: “Bệnh động kinh của cô ấy phát tác rồi cần phải chữ trị, để tôi...”